Edit: Mèo Nhỏ
Gió lạnh thấu xương, nụ hoa trên cành rung rinh như thay lời than thở, muốn người ta biết rằng chống chọi với giá rét khổ cực lắm.
Kiều Linh Nhi ngắm chúng thật lâu rồi mới đáp lại Hải công công, “Vừa hay ta cũng muốn đến Phượng Nghi cung tìm Hoàng hậu.”
Giọng nói bình thản khiến Hải công công nhíu mày, ông ta định nói điều gì nhưng lại bị Thời Thiến lạnh lùng cắt ngang, “Nhờ Hải công công dẫn đường.”
Đôi mày ông ta nheo lại, chẳng những không quở trách Thời Thiến vô lễ mà còn nhìn Kiều Linh Nhi bằng ánh mắt lo lắng.
“Hải công công, nương nương đang chờ, chúng ta mau đi thôi.” Tiểu công công theo cùng khẽ nhắc nhở.
Hải công công không nói gì thêm nữa, lập tức xoay người đi về phía cung Phượng Nghi.
“Tiểu thư, người chịu khổ rồi.” Thời Thiến xót xa nói.
Tiểu thư vốn không muốn tiếp xúc với bọn họ, không thích cuộc sống như thế này, nhưng vì Thất gia, người cam nguyện chịu đựng tất cả.
Kiều Linh Nhi hiểu ý nha đầu kia muốn nói, rất nhiều việc nàng chẳng hề biết, dẫu bị hiểu lầm cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Nào ngờ khi nghe những lời này, Hải công công chợt dừng bước, ngoảnh đầu lại như muốn nói điều gì.
“Hải công công, mời.” Kiều Linh Nhi không để ông ta có cơ hội lên tiếng, thẳng thừng cắt ngang ý định nọ.
Hải công công cũng là người thông minh, ông ta hiểu ngay ý ngầm từ Kiều Linh Nhi, trong lòng không khỏi khiếp sợ, lẽ nào tiểu thư đã biết thân phận thật của ông rồi sao?
“Hải công công, đi thôi.” Tiểu công công nọ lại giục.
Không thể nghĩ nhiều nữa, giờ đây chỉ có thể bước tiếp mà thôi.
Trong cung Phượng Nghi, đám cung nhân ai nấy đều hối hả, sắc mặt nặng nề.
“Kiều tiểu thư, Hoàng hậu nương nương ở trong điện, mời người theo nô tài vào.” Hải công công dừng bước trước cửa đại điện, ý bảo tiểu công công kia lui xuống.
Kiều Linh Nhi không nói gì, nàng gật đầu.
“Hoàng hậu nương nương, Kiều tiểu thư đến rồi.” Lúc này Hải công công mới xoay người bẩm báo.
“Vào đi.” Giọng nói thấm nhuồn sự tàn ác truyền ra, chẳng rõ vì sao Kiều Linh Nhi chợt muốn bật cười.
Xem ra chuyện hôm qua không những khiến Hiên nổi giận, ngay cả Hoàng hậu cũng buồn bực, nếu trực tiếp đối đầu hiển nhiên sẽ bại dưới tay hiên rồi.
“Thỉnh an Hoàng hậu nương nương.” Nhìn Hoàng hậu cao cao tại thượng, Kiều Linh Nhi chừng mực khom mình.
Hoàng hậu liếc mắt nhìn nàng, chưa cho nàng đứng dậy đã quay sang đón chén trà từ Hải công công, khẽ nhấp một ngụm nhỏ rồi nhíu mày, “Đây là trà gì?”
Hải công công vội đáp, “Nương nương, đây là trà Long Tĩnh thượng hạng được tiến cống mấy hôm trước, mấy hôm nay người vẫn thích thứ này.”
“Vị trà không hợp.” Hoàng hậu nhướng mày rồi vất văng chén trà trên tay.
Nước trong chén vẩy về phía Kiều Linh Nhi đang quỳ, Thời Thiến nhanh tay bước đến kéo tiểu thư ra, tránh được chén trà đang lao đến.
Sau cùng định cất tiếng chất vấn nhưng đã bị tiểu thư ngăn lại.
“Ôi chao, suýt chút nữa là ngộ thương Kiều tiểu thư rồi, may mà nha hoàn kia cũng biết võ nghệ, nếu không thì chẳng cứu được Kiều tiểu thư.
Giữa thời thế này, khi ra ngoài hẳn nên đưa theo vài người biết võ công, kẻo lại bất đắc kì tử.
Thế nên người bên cạnh bổn cung, cũng phải biết công phu.”
Dù bị Hoàng hậu buông lời khiêu khích, Kiều Linh Nhi chỉ mỉm cười, “Bên cạnh ta chỉ có một nha hoàn vụng về với binh đao, sao có thể sánh được với người của Hoàng hậu.
Võ công của Hải công công ta đã được thỉnh giáo, quả là không tồi.”
Đây là trực tiếp nói với Hoàng hậu rằng, chuyện ả ta phái Hải công công đi ám sát nàng, nàng đều biết.
Hoàng hậu chẳng mảy may khiếp sợ, nếu Kiều Linh Nhi kia không biết ai định ám sát, sau khi hồi cung hẳn đã gây sóng gió.
Thế nhưng từ khi nàng ta hồi cung đến nay, sóng vẫn êm biển vẫn lặng, đủ cho thấy nàng ta đang nhẫn nại.
Dù không phải nàng ta thì cũng là Thất vương gia, bọn họ không muốn đánh rắn động cỏ.
“Thế nhưng vẫn phải cảm tạ Hoàng hậu nương nương hạ thủ lưu tình.” Không đợi Hoàng hậu lên tiếng, Kiều Linh Nhi bèn tiếp.
Dù lúc nãy Thời Thiến rất nhanh nhạy nhưng cũng không tránh được nước trà vẩy lên tay nàng, nếu không phải là trà ấm mà là nước sôi, tất không tránh được thương tổn.
Hoàng hậu lạnh lùng cười, “Kiều tiểu thư chắc cũng biết vì sao bổn cung triệu kiến ngươi hôm nay nhỉ?”
“Xin Hoàng hậu nương nương nói thẳng.”
“Hôm qua Thất vương gia làm bị thương hơn mười tên thị vệ trong cung, còn định đánh cả phò mã, không biết Kiều tiểu thư có hay chuyện?”
Tối hôm qua Hiên đã gây ra nhiều chuyện như thế sao? Làm bị thương hơn mười tên thị vệ? Đánh cả phò mã? Người gọi phò mã kia chẳng phải là Phương Vĩnh sao? Vì sao không nghe Hâm nhi nhắc đến? Lẽ nào Hâm nhi chưa từng gặp Phương Vĩnh?
“Hôm qua sau khi hồi phủ, Thất gia ngủ ngay, chưa nói thêm điều gì.” Kiều Linh Nhi dừng lại một chút, đôi mi dài chớp động, “Thế nhưng có chuyện này ta muốn thỉnh giáo Hoàng hậu nương nương, mong Hoàng hậu nương nương không biết.”
Hoàng hậu nhướng mày, kiêu ngạo đáp, “Nói.”
“Tối hôm qua sau khi Thất gia hồi phủ, khí tức bất ổn, nghe nói trong cung xuất hiện thứ không sạch sẽ, chẳng hay có việc này hay không?”
Đồ không sạch sẽ là thứ gì? Ai ai cũng biết, giữa cung cấm không kẻ nào dám dùng những từ này.
Sắc mặt Hoàng hậu biến đổi, cao giọng phản vấn, “Kiều tiểu thư nói vậy là có ý gì?”
“Ha ha, Hoàng hậu nương nương đừng giận, cũng đừng hiểu lầm ý của ta.
Ý ta là không biết kẻ nào trong cung ăn phải gan hùm mật gấu, dám hạ độc với Thất gia, vọng tưởng dùng cách này để trở thành Thất vương phi.
May mà sức chịu đựng của Thất gia hơn người, mới không gây ra đại họa.
Cho nên…”
Kiều Linh Nhi còn chưa nói xong, Hoàng hậu đã chen vào, “Kiều tiểu thư nói vậy là thế nào? Lẽ nào người khác không thể trở thành Thất vương phi?”
Kiều Linh Nhi