Kiều Linh Nhi vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại bắt mạch cho Tư Đồ Hiên, nàng bỗng cảm thấy phiền muộn vô hạn.
Sắc mặt hồng nhuận, mạch đập bình thường.
Tình trạng này rõ ràng là khỏe mạnh, không có bệnh a!
Vậy cớ gì vị vương gia này lại tiêu tốn hai vạn lượng bạc thỉnh nàng xem bệnh? Chẳng lẽ bạc nhiều quá dùng không hết, nên muốn tìm cách vứt bớt sao?
Kiều Linh Nhi vừa khinh thường, vừa bắt mạch, trên mặt nàng không khống chế được lộ ra vẻ thống khổ khôn tả.
Tư Đồ Hiên ngắm nàng, khóe miệng cong lên một đường thật đẹp, bất chợt anh cảm thấy kinh thành này hóa ra cũng không khiến bản thân khó chịu như anh đã nghĩ.
“Thế nào? Có nhìn ra là bệnh gì không?” Tư Đồ Hiên bình thản hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Linh Nhi rất căng thẳng, nghiêm mặt nói với anh, “Đại phu đang bắt mạch, bệnh nhân chớ nhiều lời.”
Tư Đồ Hiên suýt bật cười, đại phu này thật sự rất chuyên nghiệp!
Một hồi sau, Kiều Linh Nhi nản lòng buông tay, bất đắc dĩ thở dài, “Tuổi còn trẻ mà đã sao đã mắc phải loại bệnh này nhỉ?”
Tư Đồ Hiên thiếu chút nhảy dựng, vẻ mặt này, giọng nói này, thở dài như thế này.
.
.
thật sự khiến người ta.
.
.
phiền muộn.
“Chẳng hay rốt cuộc bổn vương mắc bệnh gì?” Tư Đồ Hiên nóng lòng hỏi han, anh không nhìn ra được điều gì trên khuôn mặt lạnh băng của nàng.
Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái rồi lắc đầu, “Bệnh tương tư.”
Sắc mặt hồng nhuận, kinh mạch ổn định, tất cả đều bình thường, nhưng anh ta lại nói không thoải mái, vậy chỉ có khả năng là tương tư sinh bệnh!
Sắc mặt Tư Đồ Hiên đại biến, vừa như hờn giận lại vừa chất chứa những suy nghĩ sâu xa, khiến người ta cảm thấy kỳ quặc.
“Nàng xác định?”
Kiều Linh Nhi trừng mắt, “Vậy ra là ngài không tin vào y thuật của bổn cô nương?”
Người ta nói, khi bản thân nói điều vô lý, nhất định phải ở đứng ở thế áp đảo người khác, bằng không đừng mong giành được phần thắng.
Nhưng nàng chỉ có thể chọn cách này, dù sao hai vạn lượng cũng sắp đến tay a!
Khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Hiên vẫn bình thản, không chút đổi sắc, nhưng đôi mắt lại mê hoặc người, “Linh Nhi sau này không thể tự xưng bổn cô nương.
Nàng là Bát vương phi, hơn nữa bổn vương cũng không có hoài nghi y thuật của nàng.”
Khuôn mặt nhỏ của nàng hiện lên 囧[1] ý, trong lòng nàng có chút tức giận, nam tử này, thực có hơi quá đáng.
“Ta biết ta là Bát vương