Tư Đồ Hách là người thế nào, có thể dễ dàng bỏ qua hoài nghi như thế sao.
Không, không có khả năng, cho nên sắc mặt anh rất khó chịu, “Nói, chỉ cần nàng nói ra, bổn vương đều có thể đáp ứng nàng.”
Đôi mắt Kiều Linh Nhi sáng lên, chẳng khác gì những ngôi sao nhỏ lấp lánh, “Thần thiếp cảm thấy trâm ngọc của Mai trắc phi rất đẹp.”
Ý tứ đã quá rõ ràng, nàng chính là nhìn trúng trâm ngọc trên đầu Phượng Mai.
Trâm ngọc này là do lân bang tiến cống, vô cùng quý báu, là bảo vật có một không hai trên đời.
Kiều Linh Nhi nhìn trúng thì là nhìn trúng, nàng nói thích thì chính là thích, nếu Tư Đồ Hách không đáp ứng nàng, thì rõ ràng là Bát vương gia không giữ lời; nếu đáp ứng nàng, vậy thì sẽ khiến Phượng Mai tổn thương.
Sắc mặt Phượng Mai trắng bệch, không ngờ rằng Kiều Linh Nhi lại vừa ý cây trâm ngọc trên đầu cô?! Hôm nay vì muốn nghênh đón Vương gia, vì muốn được ngài yêu thương cô mới đành lòng mang cây trâm này ra đeo, Kiều Linh Nhi nàng ta lại muốn cướp đi sao?
Không, cô không chấp nhận.
“Vương gia, cây trâm này là quà sinh nhật mà ngài tặng cho thiếp, thần thiếp rất thích nó, luôn trân quý nó, sao có thể giao cho Vương phi chứ?” Phượng Mai bất mãn, đôi môi mọng cong lên, nũng nịu nói.
Kiều Linh Nhi trầm mặc, nàng thật muốn xem rốt cuộc là Phượng Mai ả quan trọng hay lời hứa của Bát vương gia ngài mới quan trọng đây.
“Linh Nhi, nàng thấy đó.
.
.
.” Tư Đồ Hách có điều khó xử, dù sao cũng là trang sức mà ái phi yêu thích, nếu phải tặng cho người khác, nhất định nàng sẽ rất đau lòng.
Kiều Linh Nhi cười khẽ, “Thần thiếp biết Vương gia không nỡ mà, thế thì.
.
.
.”
Kiều Linh Nhi còn chưa nói xong đã bị Tư Đồ Hách lạnh lùng cắt ngang, “Bổn vương có gì phải luyến tiếc? Bổn vương đã đồng ý với nàng thì nhất định sẽ cho nàng.
Mai nhi, còn không mau gỡ trâm?”
Phượng Mai ngơ ngác, cô không nghĩ tới Vương gia lại thật sự bắt mình tháo trâm để tặng cho nữ nhân kia.
“Vương gia, đây là quà ngài tặng thiếp, sao có