Kiều Linh Nhi lặng yên chờ câu trả lời của Hồ thái y, trên khuôn mặt nhỏ phúng phính lộ ra nụ cười, đôi mắt trong veo như nước dõi theo Hồ Chiếu.
Hồ Chiếu bị đôi mắt thuần lương kia nhìn chằm chằm, cảm thấy có chút không tự nhiên, thậm chí có thể nói là bị nhìn quá đến chột dạ.
ánh mắt hồn nhiên kia dường như còn mang theo quang ý khác thường, tựa như có thể nhìn thấu nhân gian vạn vật.
“Dám hỏi Vương phi, linh chi ngàn năm kia công hiệu sao?”
Kiều Linh Nhi không khách khí nhíu mày khiển trách, “Hồ thái y hỏi vậy là có ý gì, nếu không công hiệu, ai lại dùng đến linh chi ngàn năm?”
Khóe miệng Hồ Chiếu khẽ giật một cái, lại nhìn đến Vân mỹ nhân đang nằm trên giường, rồi nghĩ đến các thái y đang quỳ ngoài điện, lòng anh rối bời chẳng biết làm sao.
Trước đây, sau khi anh tìm được cây linh chi ngàn năm thì rất vui sướng.
Linh chi ngàn năm này không phải ai cũng có thể sở hữu, là vật có một không hai trên thế gian này.
Ấy vậy mà hôm nay lại phải dùng để cứu Vân mỹ nhân, thật khiến lòng người đau đớn.
Nhưng nếu không dùng nó, không cứu được Vân mỹ nhân, đại họa sẽ ập lên đầu thái y viện.
Thật khó xử!
Bỏ đi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, một cây linh chi ngàn năm có thể đổi lấy mười mạng người thái y viện, thôi thì cũng đáng.
“Đã vậy hạ quan sẽ hồi phủ lấy thuốc, mong Vương phi chờ một lát.”
Kiều Linh Nhi gật đầu, an tĩnh ngồi đợi.
Mọi người bên ngoài thấy Hồ thái y đi ra, trong lòng ai nấy đều sốt ruột, hiếu kỳ, nhưng không ai dám lên tiếng hỏi.
Thái hậu biết khả năng của nha đầu Kiều Linh Nhi, bà đương nhiên không lo lắng.
Trái lại, trong lòng hoàng đế lại nóng như có lửa đốt.
Nữ nhân bên trong là niềm an ủi của ông, nếu không có nàng, cuộc đời này sẽ mất đi niềm vui.
Quan trọng nhất là chỉ là trúng độc nhỏ mà tất thảy thái y trong cung đều vô phương, không tìm ra giải được, chuyện này nếu truyền ra ngoài, ắt sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Tệ hơn nếu tin này truyền đến tai tộc Hàn Bi, thì quả là ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng vương triều Nam Hạ.
“Mẫu hậu, nhi