Hồ Chiếu phải nhận ánh mắt kia cũng đành thầm thở dài cam chịu, tiểu Vương phi này đúng là “đứng nói không đau thắt lưng”[1].
Là linh chi ngàn năm đấy! Trân bảo trên thế gian!
“Hồ thái y nghĩ là còn sao?” Giọng Kiều Linh Nhi vô cùng bình thản, khuôn mặt phúng phính lộ vẻ thông cảm, đôi mắt thuần lương ra chiều vô tội.
Hồ Chiếu chết đứng, chỉ trong nháy mắt anh đã bị đánh gục, cõi lòng tan nát!
Âu đành vậy!
“Hạ quan còn có việc phải làm, xin cáo lui trước.” Hồ Chiều xoay người rời đi.
Kiều Linh Nhi tiếp tục việc nàng cần làm, Vân Lam nớm nớp lo sợ theo sát phía sau Vương phi, cô cũng không quên sự hiện diện của Thất vương gia.
Đến khi không nhịn được nữa, Vân Lam mới thì thầm nói với Vương phi, “Vương phi, Thất vương gia vẫn đi theo.”
Kiều Linh Nhi chẳng thèm để ý, vẫn bước tiếp về phía trước.
“Ồ, là Thất ca đấy sao? Sao huynh lại vào cung?”
Một giọng nói bỗng cất lên từ phía xa, khiến Kiều Linh Nhi dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên.
Người này trông rất quen mặt, dường như đã từng gặp qua.
“Nô tỳ thỉnh an Thập gia.” Vân Lam hành lễ.
À, hóa ra là Thập gia Tư Đồ Mâu.
Ta còn tưởng là kẻ nào!
Kiều Linh Nhi liếc mắt nhìn Thập gia, sau đó nhìn về phía Tư Đồ Hiên, “Thất ca, huynh còn có việc, vậy ta đi trước.”
Tư Đồ Mâu nhìn tiểu nữ oa kia với vẻ không vui, anh ta chợt phát hiện ra khuôn mặt bầu bĩnh lộ nét hờn giận, trong lòng không khỏi phiền não.
“Đây là phản ứng của Bát tẩu khi gặp bổn vương sao?”
Kiều Linh Nhi vốn đang không vui, nghe được những lời này của Tư Đồ Mâu, trong lòng nàng càng thêm buồn bực, lửa giận bỗng đâu bùng lên.
Đôi mày Tư Đồ Hiên nhăn lại, có vẻ như tiểu nữ oa này sắp nổi bão.
“Hóa ra là Thập đệ à? Xem ra Bát vương gia không biết dạy dỗ nhỉ, gặp trưởng bối cũng không thỉnh an?” Giọng nói trẻ con của nàng thật êm ái nhưng cũng không kém phần lạnh lẽo, khiến người nghe kinh hãi.
Tư Đồ Mâu không lường trước được tình huống này, tiểu nữ