Đi đến bên cạnh Thái hậu, Kiều Linh Nhi dẩu cái miệng nhỏ, “Hoàng tổ mẫu, người dậy rồi sao?”
Thái hậu sao lại không thấy bộ dáng nhỏ bé kia chứ? Khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh trông thật tiều tụy, đôi mắt trong veo phảng phất nét u sầu, ủy khuất, thật khiến lòng bà đau nhói.
Vậy nên bà liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, rất tinh tế hỏi, “Linh Nhi ngoan, nói cho Hoàng tổ mẫu biết là kẻ nào dám bắt nạt con? Hoàng tổ mẫu tìm kẻ đó tính sổ.”
Kiều Linh Nhi lập tức liếc nhìn về phía Tư Đồ Hiên, sau đó cúi đầu nói nhỏ, “Hoàng tổ mẫu, thật ra là tại Linh Nhi quá ngu ngốc.”
Những lời này quả không thể xem thường! Một tiểu nha đầu thông minh lanh lợi lại tự nói bản thân mình.
.
.
ngốc?
Thái hậu rõ ràng không vừa ý, hơn nữa nha đầu kia vừa liếc Tư Đồ Hiên, chẳng lẽ là kẻ khi dễ đứa nhỏ này chính là Hiên nhi?
“Hiên nhi, nói ai gia biết đã xảy ra chuyện gì?” Thái hậu đều đều cất tiếng, tỏ ý không vui.
Tư Đồ Hiên thầm cam chịu, nhìn dáng vẻ ủy khuất của tiểu nữ oa kia, anh bỗng nhiên cảm thấy cay đắng, không nói nên lời.
Chẳng lẽ nàng ta luyến tiếc bốn trăm lượng này đến vậy? Thế nên phải dùng đến cách này khiến anh từ bỏ?
“Hoàng tổ mẫu, tôn nhi không làm gì cả, cũng không rõ ý tứ của Linh Nhi.”
Kiều Linh Nhi trừng mắt, anh ta còn không biết?
Phải rồi, là nàng tự mình đa tình.
Nghĩ đến đây, lòng nàng chất chứa muộn phiền.
Loại muộn phiền này so với nỗi buồn mất đi bốn trăm lượng bạc còn khiến nàng đau lòng hơn.
Thái hậu vừa nhìn qua đã biết chuyện này nhất định có liên quan đến Hiên nhi, hơn nữa dường như còn rất nghiêm trọng, trong lòng bà nóng nảy không yên, “Linh Nhi, con cứ nói đi, Hoàng tổ mẫu thay con làm chủ, ta nhất định không để con chịu ủy khuất.”
Kiều Linh Nhi khẽ gật đầu, thế nhưng cái miệng nhỏ mấp máy mãi cũng không chịu nói.
Lúc này, Lục Nhu liền chen ngang, “Thái hậu nương nương, Vương phi là do bị gạt mất bốn trăm lượng bạc nên mới