Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái.
“Có chuyện gì sao?”
Thất vương gia có chuyện muốn nhắn nàng? Chẳng lẽ là vì chuyện khi trước ở Trường Thọ cung, bây giờ anh ta muốn tìm nàng tính sổ?
Này này, anh cũng không nên quả nhỏ mọn như thế chứ!
Kiều Linh Nhi còn chưa phỉ báng xong, Tư Đồ Dật đã nói tiếp, “Thất ca nói hôm nay huynh ấy sẽ đến đây.”
“A? Để làm gì?” Kiều Linh Nhi rất kinh ngạc, không gì so sánh được.
Lão thất này có thật là vì mấy trăm lượng mà tìm đến cửa? Vị vương gia này phú quý tiền tài không thiếu, lý ra không nên hẹp hòi như vậy.
“Ta cũng rất ngạc nhiên.
Thất ca chưa từng đến phủ Bát ca, thế nhưng huynh ấy thực sự đã nói là một lát nữa sẽ đến đây.” Trong lòng Tư Đồ Dật vô cùng phiền muộn, anh không hiểu được những suy nghĩ trong lòng Thất ca.
Vân Lam có chút lo lắng hỏi, “Vương phi, không phải là Thất gia muốn đòi lại bốn trăm lượng chứ?”
Hỏng rồi, đến Vân Lam cũng nhìn ra được sự tình này.
Kẻ hẹp hòi.
Nghĩ đến mấy trăm lượng sắp vuột khỏi tầm tay, lòng Kiều Linh Nhi vô cùng đau đớn!
Thấy khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh lộ vẻ thống khổ, Tư Đồ Dật nghi hoặc, “Bát hoàng tẩu, thái độ này của tẩu là ý gì?”
“Đây là nét mặt bi thống đó, lẽ nào đệ không nhìn rõ? Vân Lam, đưa điểm tâm.” Kiều Linh Nhi hầm hừ tức giận đứng lên.
Khóe miệng Tư Đồ Hiên khẽ giật một cái, anh không có nói Thất ca vì bốn trăm lượng bạc mà đến đây.
Nhưng Vân Lam kia lại nói cái gì bạc chứ?
“Bát hoàng tẩu, chuyện ta cần làm cũng đã làm xong, xin cáo từ.” Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu Tư Đồ Dật, anh vội vàng lên tiếng.
Kiều Linh Nhi nàng sao có thể để anh ta dễ dàng rời đi a? Nếu thật sự Tư Đồ Hiên tìm đến đòi nợ, nàng còn cần vị Thập tam gia này chống đỡ.
“Sao Thập tam đệ nóng lòng rời đi vậy? Chẳng lẽ là ta không đáng yêu? Hay là vì hạ nhân trong Bát phủ tiếp đãi không cung kính?” Giọng nói nàng nhu hòa, vẫn có