Nhân gia đương lúc phiền muộn lại bị giọng nói kia hù dọa, trái tim nhỏ bé hẳn là run rẩy, đôi mắt linh lợi chớp động nhìn về phía đối phương hồi lâu, sau cái miệng nhỏ mới hé mở, ngạc nhiên hỏi, “Sao ngài lại đến đây?”
Vân Lam thấy Thất gia đến, cô lập tức rút lui trong thinh lặng, nhường lại không gian cho hai vị chủ tử.
“Sao? Bổn vương không được phép tới?” Sắc mặt Tư Đồ Hiên vẫn như trước khó coi, dường như còn đang tức giận.
Điều này cũng khó trách, vừa bước đến cửa đã nghe được Vân Lam hỏi nàng có phải đang thương tâm hay không, còn không phải vì tên Tư Đồ Hách kia mà thương tâm sao? Lại nói sau khi bước vào, đúng lúc thấy được bộ dáng thương tâm đến chết của nàng, bảo sao anh trưng ra sắc mặt tốt coi được?
Kiều Linh Nhi chớp mắt lần hai, “Ngài tức giận?”
Anh tức cái gì chứ? Dường như nàng là đang trêu đùa vương gia ta?
“Bổn vương tức giận?” Tư Đồ Hiên lạnh lùng liếc nhìn nàng, vẻ mặt đặc biệt nguy hiểm.
Kiều Linh Nhi không phải kẻ đần, tất nhiên nàng biết nam nhân này không dễ chọc, hẳn là không từng nghĩ qua sẽ chọc vào, nàng cũng chẳng gật đầu, “Kẻ sáng mắt đều nhìn ra được, ta không phải người như vậy sao? Nhưng nói sao tức giận cũng không tốt cho thân thể, nếu không phải chuyện quan trọng, không phương hại lợi ích của ngài thì cần chi phải tức giận?”
Kiều Linh Nhi hết lời nói với nam nhân như tắc kè hoa trước mặt, nam nhân như vậy, hừ, may nhờ nàng vẫn cho là anh ta mặt nào cũng tốt hơn Tư Đồ Hách, thường ngày khi nhàm chán lại nhớ đến anh ta, nam nhân như vậy vốn dĩ là tai họa!
“Trừng mắt nhìn bổn vương làm gì?” Tư Đồ Hiên cảm nhận được sự tức giận của tiểu hài tử kia, anh bèn ngồi xuống bên cạnh, miễn cưỡng hỏi.
“Ta có sao? Ai thấy chứ?” Dù sao cũng chỉ có hai người bọn họ ở đây, coi như là có đi thì cũng chẳng ai làm chứng, nàng chính là muốn đùa bỡn anh ta.
Khóe miệng Tư Đồ Hiên giật mạnh, hóa ra hôm nay anh cất công đến đây là để chơi trò cãi vã với tiểu nữ oa này sao?
“Được rồi, mấy ngày nay ngài cứ ra ra vào vào Hách vương phủ, chuyện này không được hay lắm phải không?” Trong lòng Kiều Linh Nhi là đang lo lắng vấn đề này.
Do khúc mắc giữa Tư Đồ Hiên và Tư Đồ Hách, thường ngày vốn dĩ không có khả năng khiến anh ta lui tới, hơn nữa nghe đồn giữa bọn họ vì tranh giành lợi ích mà xảy ra xích mích.
Đương nhiên kiểu xích mích này không khiến bọn họ thực sự động thủ, chỉ đơn giản là dùng cách khác ngàng đường đối phương mà thôi.
Dạo gần đây Tư Đồ Hiên thường xuyên lui tới Hách vương phủ, khoan hẵng nói đến Tư Đồ Hách sẽ có ý kiến gì, sẽ phản ứng ra sao, thì trong số bách tính, hẳn kẻ có dã tâm sẽ vì thế mà phao ra một loạt thị phi, cũng có lẽ là gây ra một loạt phiền phức.
Khóe miệng Tư Đồ Hiên nhếch lên, đây chính là cảm giác vui vẻ tự đắc.
“Không cần lo lắng, bổn vương đã đến đây, vậy thì không cần tháo gỡ âu lo sau này.”
Tư Đồ Hiên một lời vạch trần tâm tư tiểu hài tử.
Trên gương mặt Kiều Linh Nhi hiện lên vẻ lúng túng, nam nhân này thực sự có thể nhìn thấu tâm tư của nàng nha!
Thực ra sao nàng lại vì anh ta mà lo lắng chứ? Chẳng phải tên chết tiệt này luôn khi dễ nàng sao?
“Nàng để Dật tiến cung?” Tư Đồ Hiên không đợi nàng trả lời đã hỏi tiếp.
Kiều Linh Nhi gật đầu, không lấy gì làm ngạc nhiên, nam nhân này rất nhạy, nàng sao phải kinh ngạc, nếu anh ta không biết những chuyện nhỏ nhặt này thì anh ta không mang tên Tư Đồ Hiên.
Mà nếu như chuyện cỏn con này cũng khiến nàng ngạc nhiên vậy chẳng phải là nên khoanh tay chờ chết luôn sao?
“Ngài hẳn là biết trong cung đã xảy ra chuyện gì, mau nói cho ta biết đi.” Kiều Linh Nhi không cho phép anh ta làm bộ ngớ ngẩn gạt nàng.
Đôi mày Tư Đồ Hiên nhíu lại, dường như có vẻ không vui, “Sao nàng không đi hỏi Tư Đồ Hách?”
Kiều Linh Nhi lập tức trừng mắt nhìn anh ta, nàng và Tư Đồ Hách chẳng gần gũi, sao lại phải đi hỏi anh ta?
“Ta và Bát vương gia vốn chẳng thân quen, trái lại với ngài và Thập tam đệ lại khá thân thiết.”
Lời vừa thốt ra từ tiểu hài tử nào đó ý như bày tỏ rằng đối với trượng phu của mình, nàng hoàn toàn không hay không biết, còn đối với nam nhân khác lại càng hiểu rõ?
Tâm tình Tư Đồ Hiên không tệ, khóe miệng anh cong càng cong, con người thâm thúy lộ vẻ ôn nhu, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu hài kia.
Đột nhiên anh nhớ đến cảm giác mềm mại đêm qua.
Nếu đã nhớ hẳn là nên trực tiếp hành động.
Kết quả là khi Kiều Linh Nhi kịp phản ứng thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị người ta xâm phạm lần hai.
Đôi mắt linh lợi tức khắc làm ra vẻ ủy khuất, đáng thương.
Nhìn tên chết tiệt đang chà đạp khuôn mặt nhỏ của nàng kia, bày ra một bộ dáng tội nghiệp.
Tư Đồ Hiên tựa hồ đã biến thành người vô cảm, tiếp tục hưởng thụ.
Một lúc sau, khi tiểu hài kia sắp bùng nổ, người nọ liền dừng tay, “Thêm một vạn lượng đêm qua nữa, bổn vương thiếu nàng hai vạn lượng.
Sáng sớm mai nàng tự mình đến phủ bổn vương lấy bạc về.
Nếu không đến, hai vạn lượng này coi như không có.”
Ô, nam nhân này chủ động tìm nàng đổi chác sao?
Nhưng thời gian là sáng sớm mai, dường như có gì không đúng.
“Sáng sớm mai sứ giả ngoại tộc đến, ngài không đi nghênh tiếp sao?” Kiều Linh Nhi ngạc nhiên.
Sứ giả ngoại tộc đến thăm, các vương gia đều phải tiến cung mới phải.
Tư Đồ Hiên miễn cưỡng tựa lưng vào ghế, “Những chuyện này chẳng đáng để bổn vương tham dự.”
Quả là Thất gia, phong thái quả nhiên khác người.
Kiều Linh Nhi tán thưởng nhưng không nói ra