“Vương phi, đợi đã.” Lê trắc phi vội xuống giường, thân thể còn yếu lại quá hấp tấp, bước đi xiên vẹo thiếu chút nữa té ngã.
Kiều Linh Nhi hoảng hồn nhìn cô ta, “Muội nằm trên giường mà nói là được, đi lại không an toàn.”
Lê trắc phi cũng cảm thấy thân thể hư nhược, cũng không miễn cưỡng bản thân làm chuyện khó khăn, bèn ngồi xuống giường, “Vương phi không định giúp thiếp thân một tay sao?”
Kiều Linh Nhi chớp mắt, đôi mày nhỏ nhíu lại, “Cần ta giúp đỡ.”
“Nếu Vương phi đã nhận lấy ngọc giới của thiếp thân đó là đã đáp ứng sẽ giúp đỡ, không phải vậy sao?”
Lê trắc phi có can đảm nói ra những lời này hẳn là đã nắm chắc vài phần.
Ngọc giới này là trân phẩm, là vật hồi môn trước khi cô ta xuất giá, mẫu thân cô ta đã từng nói, nếu là người biết nhìn nhất định thấy được giá trị.
Mà tiểu nữ oa trước mặt cô hiện tại rõ ràng là rất thích thú, khi vừa nhìn thấy ngọc giới, trên khuôn mặt nhỏ kia ngoài vẻ kinh ngạc còn là thực sự hứng thú.
Tuy cô ta vốn không nghĩ tiểu nữ oa này là kẻ biết nhìn vật, nhưng vật quý giơ ra trước mắt, nàng ta nhất định không bỏ qua cơ hội này.
Kiều Linh Nhi bĩu môi, “Lê trắc phi muội không hề nói là sau khi ta tiếp nhận ngọc giới còn cần ta giúp một tay.
Nếu đã vậy, ta giao ngọc giới cho Vương gia, để Vương gia hỗ trợ muội.
Năng lực ta có hạn, không nhất định giúp được muội.
Nhưng Vương gia thì khác, ngài nhất định có thể.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Lê trắc phi không bình tĩnh được nữa, đứng bật dậy, “Vương phi, không thể.”
Bản thân Kiều Linh Nhi cũng không có ý định bỏ đi, dù gì bảo vật cũng đã đến tay, không thể để vuột mất.
Bất quá nàng chỉ muốn để Lê trắc phi biết đây là cô ta nguyện ý tặng nàng.
Nàng muốn Lê trắc phi biết, nàng nhận lấy bảo vật của cô ta không có nghĩa là để cô ta tùy nghi làm chủ.
Nàng muốn giúp, đó là một sự ban ơn; không muốn giúp, bất luận kẻ nào cũng không thể miễn cưỡng.
“Thiếp thân mong Vương phi có thể giúp một chuyện.” Lê trắc phi rất sợ hãi, nếu Kiều Linh Nhi giao ngọc giới này cho Vương gia, Vương gia nhất định sẽ chất vấn, tất cả kế hoạch của cô ta sẽ bị phá hỏng, cô ta sẽ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, không quay đầu lại được.
“Giúp không phải là không thể, nhưng Lê trắc phi không nên nhân lúc tặng ta món đồ gì, mà lấy đó làm điều kiện trao đổi.” Giọng nói mềm mại dịu dàng chuyển thành băng lãnh, một loại khí phái cao nhã bỗng đâu xuất hiện.
Lê trắc phi thật sự chưa từng gặp qua chuyện nào khó giải quyết đến nhường này, càng chưa gặp qua người nào khó chơi như vậy, mà đối phương lại là một tiểu nữ oa mới lên tám.
Điều này khiến lòng kiêu hãnh của Lê trắc phi bị xỉ nhục, hơn thế sau đó còn phải chạy theo chân nàng ta.
“Vương phi hiểu lầm rồi.
Thiếp thân đem ngọc giới tặng cho Vương phi, là muốn lấy đó cảm tạ Vương phi thường ngày luôn chiếu cố.
Bất đắc dĩ hiện tại có chuyện cần Vương phi hỗ trợ, mong Vương phi thứ lỗi.”
Bị ép đến nước này, Lê trắc phi đành sửa lại ngôn từ.
Kiều Linh Nhi hài lòng gật đầu, xoay người ngồi xuống cái ghê bên cạnh, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, giọng nói lại nhu hòa như trước, “Lê trắc phi không cần khách khí như vậy.”
Kết quả là Lê trắc phi cứ thế đánh mất ngọc giới, đối với chuyện người kia giúp đỡ còn phải mang ơn.
Sau cùng, Kiều Linh Nhi bình thản ra khỏi điện, lạnh nhạt bỏ lại một câu, “Vương gia, Lê trắc phi không đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi là được.”
Tư Đồ Hách cũng an lòng, gật đầu rồi lập tức rời đi.
Kỳ thực hôm nay có nhiều chuyện bận bịu, nhưng vì việc trong phủ nên chỉ còn cách hoãn lại.
Khi Kiều Linh Nhi dẫn Vân Lam hồi điện, nàng mới hưng phấn ngồi bên mép giường, sai Vân Lam bưng ra bảo sương nhỏ.
Vân Lam im lặng không nói gì, cô chỉ biết hôm nay Vương phi lại thu được không ít bảo bối.
Thế nhưng Vương phi cần nhiều bảo bối như vậy để làm gì? Điều kiện ở vương phủ có thể để người ăn no mặc ấm mà.
“Vương phi, sao người lại thích thu thập những món bảo vật này vậy?” Vân Lam không nhịn được, bèn nói ra nghi vấn trong lòng.
Kiều Linh Nhi vừa đếm ngân lượng vừa trả lời, “Người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn.
Yêu tiền tài là thiên tính của mỗi người.
Đừng tưởng rằng người không ham tiền bạc là người tốt, bất quá chỉ vì họ không có khả năng làm giàu nên làm bộ thanh cao, bảo với kẻ khác rằng mình không ham tài lợi.
Như vậy người khác sẽ cho rằng anh ta có khả năng, nhưng vì không thích nên không tìm cách đoạt lấy mà thôi.”
Vân Lam đứng hình, không hiểu chủ tử lấy cái suy nghĩ kì quái này từ đâu ra.
Trong lúc ấy, Kiều Linh Nhi đã nhanh chóng sửa soạn lại bảo sương nhỏ, đưa lại cho Vân Lam, “Vân Lam, nếu ta muốn dẫn ngươi rời khỏi vương phủ, ngươi có bằng lòng theo ta không?”
Đây là lần đầu tiên Kiều Linh Nhi nói rõ vấn đề.
Vân Lam run lên, kinh ngạc trợn tròn mắt, “Vương phi, người muốn đi đâu?”
Kiều Linh Nhi đứng lên, đi đến bên ghế ngồi xuống, bàn tay nhỏ chóng cằm, khuôn mặt bầu bĩnh lộ vẻ suy tư.
Hồi lâu sau, nàng mới lên tiếng, “Hoặc là tìm một người tốt hơn, hoặc là lưu lạc chân trời.”
Những lời này khiến Vân Lam sợ hãi, vội vàng chạy đến bên chủ tử, bịt kín miệng nhỏ của nàng, “Vương phi, những lời này không thể nói lung tung.”
Nếu để kẻ khác nghe được, chẳng phải là muốn mất đầu sao?
Vân Lam rất muốn khóc, Vương phi sao lại như vậy? Rốt cuộc là ai muốn khi dễ Vương phi?
Không đợi Kiều Linh Nhi kéo tay cô xuống, Vân Lam tiếp tục nói với giọng nức nở, “Vương phi, có phải vì Lê trắc phi làm khó người? Hay là Mai trắc phi gây chuyện?”
Vì sao bọn họ luôn muốn kiếm chuyện với Vương phi chứ? Chủ tử nhà cô cũng không đắc tội với bọn họ.
Kiều Linh Nhi buồn bực kéo tay Vân Lam xuống, nàng đứng dậy, trừng mắt nhìn với vẻ không vui, “Ngươi