“Vân mỹ nhân đây là muốn nghi ngờ ta?” Trong giọng nói mềm mại tựa như mang theo phẫn nộ, khí tức tuy không rõ ràng nhưng mọi người chẳng phải kẻ ngốc, sao có thể không nghe ra.
Hơn nữa, đáy mắt nàng tóe lên hoa lửa, không lý nào kẻ khác không thấy rõ.
Tư Đồ Hiên không mấy hài lòng, anh không muốn thấy nàng tức giận, nhưng hiện tại nàng muốn xuất thủ, vậy cứ tùy theo ý nàng mà làm.
Vân mỹ nhân nhìn về phía Tư Đồ Hiên, nhận ra trong ánh mắt anh ta có vẻ không vui, trong lòng khẽ run rẩy, sau mới rũ mi, “Ta cũng không phải có ý này, Bát vương phi chớ tức giận.
Rốt cuộc là kẻ nào đã hạ độc thủ, hiện tại ta chỉ muốn biết điều này.”
Kiều Linh Nhi hừ lạnh trong lòng, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh tỏ vẻ không vui, nữ nhân này, nàng không thích.
Nếu không phải vì không đành lòng nhìn cô ta chết không minh bạch, nàng cũng chẳng hơi đâu nhúng tay.
Hơn nữa, chuyện này chỉ nhìn thoáng qua cũng đã thấy không đơn giản.
Nếu Vân mỹ nhân gặp chuyện chẳng lành, rất có thể sẽ liên lụy đến nàng, hoặc Hồ thái y, thậm chí là toàn bộ người trong Thái y quán.
Kẻ đứng đằng sau chuyện này quả cao minh, dĩ nhiên lại dùng cách này đối phó với nữ nhân đang mong mỏi được làm mẫu thân.
Nàng có thể thấy được Vân mỹ nhân rất muốn có đứa nhỏ này, dù gì đây cũng là hậu cung, có hài tử thì cơ hội sống cũng nhiều thêm nửa phần.
Thử hỏi một chút, ai, có ai mà không muốn sống?
“Là ai hạ độc thủ, chuyện này ta không biết.
Ta nghĩ người đang ngồi ở đây cũng không biết.” Kiều Linh Nhi không khách khí trả lời.
Mặt Vân mỹ nhân hơi biến sắc, không mấy vui vẻ khi nghe được những lời kia từ Kiều Linh Nhi.
Thế nhưng trước là vì ngại Tư Đồ Hiên đang ở đây, sau là không muốn hủy đi hình tượng trong lòng anh ta, nên cũng không hờn giận.
Nàng ta có thể thấy được Tư Đồ Hiên có sự ưu ái đối với Kiều Linh Nhi.
“Vân mỹ nhân không cần nóng lòng, độc trong người mỹ nhân hiện tại có thể tống ra, cũng không ảnh hưởng đến khả năng sinh nở.
Xin Vân mỹ nhân cứ yên tâm.”
Khi nhận được ánh mắt ra hiệu từ Kiều Linh Nhi, Hồ Chiếu biết phải nắm lấy phần chủ động, thế nên liền lên tiếng.
Thân thể Vân mỹ nhân khẽ run lên, thế nào gọi là không ảnh hưởng đến sinh nở? Chẳng lẽ độc trong người nàng ta… lại là…
Kiều Linh Nhi nói nàng ta đã mang thái, nhưng nàng ta lại không thấy chút dấu hiệu thai nghén nào, chẳng qua chỉ là một chút choáng váng hoa mắt, cả người vô lực, những dấu hiệu mẫu thân đã dặn dò như nôn mửa này nọ tuyệt nhiên không có.
Chuyện này, chuyện này làm sao có thể?
Lẽ nào những dấu hiệu kia toàn bộ là do trúng độc mà thành?
“Độc trong người mỹ nhân khiến mạch tượng chuyển thành hỉ mạch, nếu như là kẻ không nắm tình hình bắt mạch cho cô, nhất định sẽ nói rằng cô đã mang thai hai tháng.
Thai kì đến tháng thứ hai mạch tượng sẽ rất rõ ràng.
Nhưng thai quá nửa tháng sẽ phải có dấu hiệu thai nghén.
Đại phu non tay hiểu được chuyện này khẳng định sẽ nói cô đã mang thai.
Vài tháng tiếp theo, bao tử cô sẽ lớn dần, thậm chí còn nảy sinh hiện tượng thai đạp.”
Kiều Linh Nhi thản nhiên kẻ rõ, giọng nói bình thản, thành thục như người lớn, những lời này khiến đối phương không thể không tin tưởng.
Trong lòng Hồ Chiếu rất kinh ngạc, đây không phải một lần hai lần, mà đã rất nhiều lần rồi.
Không ngờ tiểu nữ oa này lại tinh thông đến vậy.
Hơn nữa loại độc này ở triều Nam Hạ cũng hiếm gặp, cũng không phải dược vật của bổn triều.
Ấy vậy mà nàng ta lại biết rõ như lòng bàn tay, còn rất bình tĩnh phân tích rõ ràng.
Nàng ta rốt cuộc biết được bao nhiêu thứ?
Tư Đồ Hiên nghe Kiều Linh Nhi nói xong, hai hàng lông mày anh nhịn không được hơi nâng lên, đôi mắt thâm thúy cũng ánh lên sự kinh ngạc.
Chuyện này cũng không thể trách Tư Đồ Hiên, anh ta vốn không ngờ tới mỗ tiểu hài lại có năng lực đến vậy, mới tám tuổi đã biết rất nhiều chuyện.
Loại thuốc nàng nhắc đến, anh đã từng nghe nói qua, nhưng chưa từng nghĩ mỗ tiểu hài lại hiểu biết tường tận.
Kiều Linh Nhi chẳng để ý tới những người xung quanh đang kinh ngạc không thôi, nàng tiếp lời, “Ước chừng đến tháng thứ tám, cô sẽ có dấu hiệu sinh non.
Đến khi ấy thứ cô hạ sinh chỉ là một vũng máu cùng lúc ấy đánh mất tính mạng.”
Sắc mặt Vân mỹ nhân vô cùng kém, thân thể càng run rẩy mạnh hơn, cuối cùng hai mắt trắng dã, ngất xỉu.
Hồ Chiếu bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Kiều Linh Nhi, thế nào lại đem nhân gia hù dọa đến hôn mê.
Kiều Linh Nhi lại rất vô tội chớp mắt, không ngờ nàng ta cứ thế mà ngất xỉu.
“Hồ thái y, ngài ôm Vân mỹ nhân lên giường đi.” Nghĩ nghĩ một lát, Kiều Linh Nhi lên tiếng.
Hồ Chiếu trợn tròn hai mắt, trên khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ kinh hãi, “Bát vương phi, ngài, ngài đây là đang đùa sao?”
Để anh ta, ôm Vân mỹ nhân?
Chuyện này… sao có thể! Đó là nữ nhân của Hoàng đế, nếu để người khác biết được còn phải phải muốn anh mất đầu sao?
Kiều Linh Nhi quay lại ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ Hiên, sau mới lười biếng nói, “Đương nhiên là ngài phải ra tay rồi, chẳng lẽ ngài định để ta làm? Hay là ngài muốn để Thất ca động thủ? Ngài phải hiểu chuyện hôm nay tuyệt không thể để kẻ khác biết, dù là đến nha đầu bên cạnh Vân mỹ nhân cũng không.
Đến thế ngài còn muốn để người ngoài ôm Vân mỹ nhân vào sao?”
Hồ Chiếu hóa đá.
Được lắm, nàng ta quá tàn nhẫn rồi.
Được, anh ôm!
Cứ thế, Hồ Chiếu một bộ bi tráng ôm Vân mỹ nhân vào giường trong tẩm điện, sau thở dài một hơi quay ra, vội vàng xoay người lui sang một bên.
Kiều Linh Nhi cũng không lại làm khó anh ta, chơi đùa cũng phải có điểm dừng.
Kiều Linh Nhi vươn tay ấn huyệt nhân trung của Vân mỹ nhân, đợi sau khi nàng ta tỉnh lại mới lấy một cái bình nhỏ từ trong ngực ra, đặt sát lỗ mũi nàng ta, để nàng ta hít một chút.
“Cô đừng lo lắng như vậy, nếu ta đã nói cho cô biết tình hình hiện tại tức là muốn