Nghe vậy, Thái hậu ban đầu là sửng sốt, tiếp đó là kinh hãi.
Hòa ly?
Hai chữ này chưa từng xuất hiện trong chốn hoàng gia, sao có thể thành toàn?
“Hòa ly?” Thái hậu lập lại một lần nữa, bà vẫn không dám tin.
Tư Đồ Hiên đã sớm đoán được Thái hậu sẽ nghĩ như vậy, anh rất bình thản gật đầu, “Chính là hòa ly.”
Hoàng thất thân phận cao quý ra sao, Tư Đồ Hiên hiểu rõ, nhưng dù cao tới đâu, anh cũng không thể để mỗ tiểu hài tử chịu thiệt thòi, càng không thể để nàng thương tâm.
Nếu đã là hoàng thất không đúng, vậy thì thể diện hoàng thất phải gánh chịu.
“Hiên nhi, con có biết con đang nói gì không?” Thái hậu có phần tức giận, thể diện của hoàng thất suy cho cùng rất quan trọng.
Bà yêu thương Kiều Linh Nhi, nhưng thế không nghĩa là bà không quan tâm đến thể diện của hoàng gia.
Nếu quả thật để bọn chúng hòa ly, nha đầu Linh Nhi sẽ không phải chịu ủy khuất.
Thế nhưng chuyện này tổn hại đến danh dự của hoàng thất, nếu đồn ra ngoài sẽ lập tức trở thành đề tài bàn tán của bách tính, nếu truyền tới tai các nước khác còn khiến họ chê cười.
“Hoàng tổ mẫu cho rằng tôn nhi đang nói đùa sao?” Vẻ lạnh nhạt trên mặt Tư Đồ Hiên biến mất, bỗng chuyển thành sự xem thường, “Chuyện này là hoàng gia chúng ta sai, sao có thể để một hài tử tám tuổi gánh chịu?”
Thân thể Thái hậu khẽ run lên, suýt chút nữa bà đã quên mất đó chỉ là một hài tử mới lên tám, sau khi trưởng thành thời gian còn rất dài, bà lại định để con bé chịu tổn thương, đáng lẽ không nên để con bé đau khổ mới phải.
Một tiểu nữ oa không có phụ mẫu, ăn nhờ ở đậu đã là chuyện rất đau lòng.
Hiện tại vừa gả đi lại bị hưu, sau này còn ai dám?
“Thế nhưng cũng không thể hòa ly.” Trong lòng Thái hậu dấy lên cảm giác vô lực.
“Hoàng tổ mẫu có thể nghĩ ra một cách nào đó tốt hơn sao? Tôn nhi biết Hoàng tổ mẫu người yêu thương Linh Nhi, nếu lúc này để phụ hoàng trực tiếp hạ thánh chỉ, Linh Nhi sẽ bị thương tổn, điều này chúng ta đều không muốn nghĩ đến.” Tư Đồ Hiên không bàn đến chuyện ai đúng ai sai, mà đem sự thực nói ra.
Thái hậu trầm mặc hồi lâu, sau mới gật đầu, “Chỉ e phụ hoàng con không ưng thuận.”
Bà ngăn Hoàng đế không cho ngài hạ chỉ cũng là vì không muốn để nha đầu kia chịu bất kì tổn thương gì.
Hiện tại mặc dù đổi thành cách khác, nhưng vẫn như cũ là làm khó Hoàng đế.
“Phụ hoàng sẽ lấy đại cục làm trọng, hơn nữa nếu Hoàng tổ mẫu đồng ý, phụ hoàng sẽ không cự tuyệt.”
Thái hậu lại trầm mặc hồi lâu, sau gật đầu, “Vậy cứ thử xem.”
“Hiện tại phụ hoàng gấp gáp triệu kiến Linh Nhi, chỉ e ngài đã lên đường.” Tư Đồ Hiên nói xong bèn đứng dậy, “Nếu Hoàng tổ mẫu đã đáp ứng, chi bằng tôn nhi đi thỉnh phụ hoàng đến đây.”
Rốt cuộc Thái hậu không nỡ để đứa nhỏ kia chịu nỗi đau lớn đến vậy, nếu để một hài tử mới tám tuổi gánh chịu hậu quả do hoàng thất gây nên chỉ vì sự kiêu ngạo, ngày sau truyền ra ngoài nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Hòa ly, truyền ra ngoài có khiến bách tính thiên hạ chế giễu hoàng gia Tư Đồ, thế nhưng không đến mức khinh bỉ.
“Con đi đi.” Thái hậu than nhẹ một tiếng.
Tư Đồ Hiên xoay người định xuất môn, nhưng vừa dợm bước liền dừng lại, “Hoàng tổ mẫu, nếu chuyện hòa ly này truyền ra ngoài, người thế nhân tán thưởng chính là phụ hoàng, chứ không phải chế nhạo hoàng gia Tư Đồ chúng ta.”
Nói xong, Tư Đồ Hiên đi thẳng ra ngoài.
Thái hậu ngây ngẩn cả người, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại.
Từ trước đến nay, thể diện của hoàng thất là quan trọng nhất, nhưng ngày hôm nay hoàng gia Tư Đồ có thể vứt bỏ sĩ diện, bảo vệ một đứa trẻ khỏi thương tổn, đây chẳng phải là Hoàng đế nhân từ sao? Truyền ra ngoài, so với chế nhạo, bách tính sẽ càng thêm tán thưởng.
Sao bà dĩ nhiên lại quên mất điều này?
Đứa nhỏ Hiên nhi kia có thể nghĩ sâu xa đến như thế?
Hiên nhi rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Tính toán điều gì?
Kiều Linh Nhi ở trong vườn hái hoa cùng Lục Nhu, thấy Tư Đồ Hiên vội vã xuất môn, không đến một nén nhang sau đã trở về.
Một lát sau, Hoàng đế cũng đến.
“Lục Nhu, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Kiều Linh Nhi hồ nghi hỏi, vốn nghĩ hôm nay tiến cung là vị chuyện nàng bị hưu, nhưng hiện tại xem ra còn có việc khác nha.
Bằng không sao Tư Đồ Hiên lại đuổi nàng đi chỗ khác, mật đàm cùng Hoàng tổ mẫu.
Lục Nhu ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Vương phi, trong lòng không khỏi thở dài.
Vương phi xinh đẹp nhu thuận như vậy, thế nào Bát vương gia lại muốn hưu nàng?
“Nô tỳ không biết.” Lục Nhu chợt nhớ đến lời Thái hậu nương nương dặn dò, cũng không dám nhiều lời, bèn cúi đầu lặng thinh.
Kiều Linh Nhi thấy Lục Nhu như thế cũng hiểu ra là Hoàng tổ mẫu đã có lệnh.
Bất quá cũng tốt, chỉ cần các nàng hảo hảo hầu hạ Hoàng tổ mẫu, khi nàng rời khỏi đây cũng sẽ không quá lo lắng.
“Lục Nhu, ngươi theo Hoàng tổ mẫu cũng đã nhiều năm, nếu như ngày nào đó ta không còn ở đây nữa, mong ngươi vẫn chăm sóc Hoàng tổ mẫu thật tốt như thế.”
Lục Nhu trợn tròn mắt, sợ hãi hỏi, “Vương phi, người… người nói cái gì vậy?”
Kiều Linh Nhi chỉ cười cười, “Không có gì, ta nói chơi vậy thôi.”
Kỳ thực nàng không nỡ bỏ lại Hoàng tổ mẫu, nhưng cũng không thích kinh thành này, không ưa hoàng cung này.
Cuộc sống tự do tự tại mới là tuyệt nhất.
Trước sau trong lòng Lục Nhu vẫn cảm thấy có điều kì lạ, nhưng lại không biết rốt cuộc là điểm nào không thích hợp.
Dáng vẻ này của tiểu vương phi, có điểm dị thường.
Không xong rồi, chẳng lẽ Vương phi đã biết chuyện?
Thất vương gia phụng bồi tiểu vương phi tiến cung, không lẽ ngài đã nói với tiểu thư điều gì?
Tâm trạng Lục Nhu hiện tại như treo ngược cành cây, muốn nhưng không thể lên tiếng hỏi.
Còn Kiều Linh Nhi cứ thế cứ thế an tâm hái hoa.
Hồi lâu sau, Hải công công liền đi đến bên hai người họ, sắc mặt không được tốt, “Bát vương phi, Hoàng thượng triệu người đến nội điện.”
Lục Nhu