Vân Lam bị Cam Hoài hù họa bèn trừng mắt nhìn anh ta, “Huynh đi đường nào mà không tiếng không hình vậy? Hù sợ tiểu thư thì biết làm sao?”
Sắc mặt Cam Hoài không chút biến đổi, chỉ cung kính đứng một bên.
Kiều Linh Nhi nhìn tiểu nha đầu bá đạo kia nhưng chẳng nói gì, ra vẻ người ta hù dọa kẻ khác là nàng ta thì có.
“Là ai tới?” Kiều Linh Nhi đứng dậy, thản nhiên hỏi.
“Dạ là quản gia của Hách vương phủ.” Cam Hoài tuần tự đáp.
Kiều Linh Nhi lập tức bước ra ngoài còn Vân Lam thì đi trả tiền trà.
Vì còn đang đàm luận chuyện khi nãy nên mọi người chung quanh cũng chẳng chú ý tới tiểu nữ oa đang rời đi với dáng vẻ lo âu kia.
Trở lại Thất vương phủ, Kiều Linh Nhi đã nhìn thấy Tông Minh đang đứng chờ ở cửa đại điện.
“Kiều tiểu thư.” Tông Minh khẩn trương bước đến, chắp tay nói.
Đôi mày nàng khẽ nhíu lại, liếc mắt nhìn ông ta, sau liền bước vào đại điện.
An tọa xong mới lên tiếng nói, “Sao Tông quản gia còn không bước vào?”
Tông Minh cả giận, dù gì ông cũng là quản gia của Hách vương phủ, thân phận địa vị so với quan lại có phần kém hơn nhưng ở Hách vương phủ cũng coi là có thể diện.
Ấy thế mà bước vào Thất vương phủ ông lại bị người ta cản lại, còn bị bắt đứng đợi nửa ngày ngoài cửa mới gặp được Kiều Linh Nhi.
Hiện tại Kiều Linh Nhi đã quay về, lại còn đức hạnh quá thể làm ra bộ dáng cao cao tại thượng, chẳng lẽ con nhóc kia cho rằng nó còn là Bát vương phi sao? Bất quá chỉ là một tiểu nữ oa bị hưu mà thôi.
Sau khi vào cửa, thái độ của Tông Minh không còn vẻ cung kính như trước, “Kiều tiểu thư, Vương phi mời cô đến Hách vương phủ một chuyến.”
Trong lòng không vui, Kiều Linh Nhi nàng hừ lạnh một tiếng, nàng mời rời khỏi vương phủ ngày hôm qua đây thôi thế mà hiện tại đã có nữ nhân trong phủ xưng làm vương phi? Cũng thật là quá nhanh chân nhỉ.
“Hóa ra Bát vương gia đã đưa trắc phi trong phủ lên làm chánh thất rồi đấy cơ à.
Chuyện này ta chưa hề nghe Thất gia nhắc đến.”
Nàng lẩm bẩm một câu, nghe như tiếng thở dài khiến kẻ khác chột dạ.
“Xin Kiều tiểu thư chớ có nói bậy.” Sắc mặt Tông Minh đại biến.
Đôi mắt nàng trừng lớn, “Sao lại là ta nói bậy? Rõ ràng chính miệng Tông quản gia ngươi vừa nói Bát vương phi mời ta đến vương phủ một chuyến.
Tông quản gia chớ khinh ta lớn tuổi, trí nhớ của ta vẫn còn tốt lắm.”
Vân Lam vốn đang tức giận thì nghe được câu này của chủ tử, nhất thời nhịn không được bèn bật cười.
Lời này của chủ tử thật khiến người ta phiền não, người mới tám tuổi thôi mà, thế nào gọi là lớn tuổi?
Mặt Tông Minh lại biến sắc, rõ ràng tiểu nữ oa này chính là đang cười nhạo tuổi tác ông đã cao.
Nhưng cũng chính ông nói ra hai chữ “vương phi”, cái sai đều ở phía ông.
“Tông quản gia?” Kiều Linh Nhi nghi vấn hỏi.
Lúc này Tông Minh mới hơi cúi đầu, nhưng trong giọng nói nghe không ra thái độ cung kính, “Kiều tiểu thư, Mai trắc phi mời cô đến vương phủ một chuyến, còn mong Kiều tiểu thư lập tức theo lão hồi phủ.”
Vân Lam có phần nóng nảy, Thất gia và Thập tam gia đều đã tiến cung, hôm nay Tông quản gia tới là muốn đưa tiểu thư đến Hách vương phủ, chuyện này tiểu thư không thể cự tuyệt.
Thế nhưng từ trước đến nay Mai trắc phi vốn không thích tiểu thư, nếu lúc này tiểu thư nhận lời e sẽ gặp nguy hiểm.
Kiều Linh Nhi ngoảnh lại nhìn Vân Lam, trong ánh mắt nàng mang theo hàm ý cảnh cáo, Vân Lam không còn dám tùy tiện hành động.
“Phiền Tông quản gia hồi phủ bẩm lại với Mai trắc phi, hôm nay Thất vương phủ có chuyện cần xử lý, nếu muốn mời ta đến Hách vương phi, phiền Mai trắc phi báo trước với Thất vương gia.
Bằng không, ta không thể rời khỏi Thất vương phủ.”
Kiều Linh Nhi chẳng phải kẻ ngốc, nàng đã đắc tội hai nữ nhân kia ở Hách vương phủ, nếu hiện tại một thân một mình đến đấy e rằng ngay cả cái mạng nhỏ này cũng mất.
Nàng không có ngu ngốc đến mức giao mạng mình vào tay bọn họ.
“Nhưng Mai trắc phi đã căn dặn, Kiều tiểu thư cô không thể không tuân theo.” Tông Minh có phần tức giận.
Vừa vặn lúc này Thời Bố cũng có việc cần bẩm báo, trùng hợp nghe được những lời kia của Tông Minh, anh ta lạnh lùng nói, “Tông quản gia nói vậy là ý muốn uy hiếp Kiều tiểu thư?”
Thời Bố là thị vệ đắc lực bên cạnh Tư Đồ Hiên, Tông Minh không phải là không biết điều này, trong lòng không tránh khỏi sợ hãi.
Thế nhưng lời Phượng Mai đã nói, ông không thể không làm.
“Xin Thời thị vệ đừng trách lão.
Đây là lời Mai trắc phi căn dặn, mong Kiều tiểu thư lập tức theo lão đi gặp Mai trắc phi thì hơn.
Đến khi Bát vương gia trách tội xuống chỉ e Kiều tiểu thư cũng khó ăn nói, hơn nữa lúc ấy còn liên lụy đến Thất vương gia thì cũng không hay.”
Những lới này của Tông Minh quả thật cao minh, nhưng đối tượng mà ông phải đối đầu lại là Kiều Linh Nhi, khẳng định không tránh khỏi chịu thiệt.
“Tông quản gia chớ nói vậy khiến ta sợ hãi.
Ta đi hay không là chuyện của ta, nào có quan hệ gì đến Thất vương gia.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đanh lại, đôi mắt đen láy tóe lửa giận, nhìn chằm chằm vào Tông Minh.
Vốn dĩ chỉ là một tiểu hài tử, Tông Minh ông hà tất phải sợ? Thế nhưng ngay lúc này, trong lòng ông lại lộ ra vài phần hoảng loạn.
Kiều Linh Nhi nhìn ra được nỗi sợ hãi trong ánh mắt ông ta thì thầm hài lòng trong bụng, liền cúi đầu thở dài một tiếng, “Bỏ đi, ta theo ông vào phủ.”
Thời Bộ lập tức nhíu mày, “Tiểu thư, gia dặn người ở lại trong phủ, bất kể phát sinh chuyện gì cũng không được rời khỏi, gia sẽ nhanh chóng quay về.”
Lời này của Thời Bố giống như tấm bùa cứu mạng, trong lòng Vân Lam nhịn không được bèn bước đến, “Tiểu thư, người ở lại phủ đợi Thất gia đi, bằng không Thất gia quay về không tìm thấy người lại nổi giận.”
Nếu là ngày thường thì có cho Vân Lam một trăm lá gan cô cũng không dám đem Thất vương gia ra viện cớ, nhưng hiện tại thì khác, cô có thể dùng ngài làm cớ, còn thấy rất hài lòng.
Kiều