“Có một nơi cũng không ít người, nhưng nơi ấy nằm ở chỗ vắng vẻ, hơn nữa còn khá nghèo khổ.”
Nơi đây chẳng phải là phụ cận của kinh thành sao, chẳng phải luôn nói ở phụ cận kinh thành thì cuộc sống của bách tính cũng không tệ sao? Anh ta làm sao tìm được một nơi có người cùng khổ chứ?
“Ở đâu?” Đôi mắt sáng như ngọc mở lớn, Kiều Linh Nhi kinh ngạc hỏi lại.
Tư Đồ Hiên không nói nhiều, tiếp tục rảo bước về phía trước, Kiều Linh Nhi nàng lập tức men theo sau, trong lòng càng thêm nghi hoặc, ngờ vực bội phần.
Cuối cùng cũng đến cái nơi mà Tư Đồ Hiên gọi là nơi bần cùng kia.
Bách tính nơi đây đều ở nhà lá, đến một cửa tiệm cũng không có, càng không thấy được thứ gọi là cảnh sắc phồn hoa.
“Sao lại có một nơi như thế này?”
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, nàng thật không dám tin nơi đây là vùng phụ cận của kinh đô.
Thế nhưng vì lẽ gì mà Tư Đồ Hiên lại đưa nàng đến đây ngay khi sứ giả Lưu Vân vừa đến? Chẳng lẽ Hoàng đế có mệnh lệnh cần anh ta hoàn thành? Dẫu có là vậy thì liên quan gì đến nàng nhỉ, anh ta sao lại dẫn nàng theo? Chẳng lẽ là muốn nàng mở mang kiến thức?”
“Quay về thôi.” Lúc mỗ tiểu hài còn đang miên man suy nghĩ, Tư Đồ Hiên đã nhàn nhạt lên tiếng.
Cứ vậy mà về sao?
Kiều Linh Nhi nhịn không được kéo vạt áo anh ta, “Này, chúng ta cứ thế mà về sao? Không phải ngài đến vì có chuyện cần làm sao?”
Tư Đồ Hiên gật đầu, “Chuyện đã xong xuôi, không quay về chẳng lẽ nàng còn muốn ở?”
Ạch, ở lại nơi này sao? Nàng còn không có cái dũng khí này.
Tuy rằng trải qua hai kiếp nàng đều không phải dòng dõi quan lại quý tộc, nhưng hiện tại để nàng sống cơ cực, thực lòng e là bản thân không chịu nổi.
Nghĩ thế, Kiều Linh Nhi vội lắc đầu, “Không phải, nhưng chúng ta từ xa đến đây, lẽ nào cứ thế mà quay về?”
Dù có thế nào cũng phải đóng góp chút gì mới phải nha.
Đôi mày Tư Đồ Hiên nhíu lại, “Nàng muốn đóng góp gì? Cho bạc? Hay là nàng muốn làm việc gì giúp người ta?”
Khóe miệng Kiều Linh Nhi khẽ giật một cái, “Ta không có mang bạc theo.”
“Giả như có mang thì nàng sẽ bỏ ra đóng góp sao?” Chân mày Tư Đồ Hiên nhướng cao, thậm chí anh còn dừng bước, xoay lại nhìn mỗ tiểu hài, ngoài mặt như lộ vẻ cười nhạo.
Mỗ tiểu hài ghét nhất là thái độ này, cho nên khuôn mặt nhỏ đanh lại, đôi mắt ngọc lóe sáng, phát ra tia quật cường, “Nếu có mang theo, ta nhất định cho bọn họ.”
Trong đáy mắt Tư Đồ Hiên lóe ra thâm ý người khác không nhìn thấu, anh trầm ngâm chốc lát, “Nơi này không phải chỗ có tiền tài là giải quyết được.
Hơn nữa dù tiền tài có thể giải quyết, chỉ một chút bạc nhỏ nhoi của nàng có thể cứu được bao nhiêu người?”
Mỗ tiểu hài vẫn cảm thấy mình bị xem thường, khuôn mặt vừa căng thẳng lại vừa phẫn nộ.
Giọng Tư Đồ Hiên mềm mại hẳn, “Nàng có biết trong kinh thành tổng cộng bao nhiêu nhân mạng? Mà kinh thành lưỡng thành tổng cộng có bao nhiêu nhân mạng?”
Phẫn nộ trong lòng mỗ tiểu hài tiêu tan, bị kinh ngạc chiếm cứ, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, “Ý của ngài là không chỉ nơi đây mà lưỡng thành đều như vậy?”
Tư Đồ Hiên gật đầu, “Đi thôi.”
Mỗ tiểu hài vội đuổi theo, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn thôn trang kia, sau mới đuổi kịp người trước mặt.
Lúc lên xe ngựa, mỗ tiểu hài liền hỏi, “Ý của ngài là, thôn trang kia tuy thế nhưng lại có thể chứa được rất nhiều người?”
Nếu hôm nay không thuyết phục được nàng ngày sau sẽ còn thêm phiền phức, Tư Đồ Hiên biết vậy nên đành lên tiếng, “Dân chúng Nam Hạ là đông nhất, nhất là nơi phụ cận kinh thành này.
Khi nãy chúng ta đến là một nơi khác, ngày nay hoang tàn tiêu điều.
Nhưng trước đây có thể coi là chốn phồn hoa.”
Trong lòng Kiều Linh Nhi như bị sét đánh trúng, toàn thân run rẩy.
Trên đường đi, nàng thấy người ở nông trang thưa thớt, thấy ruộng lúa bạt ngàn, thấy một xóm nhỏ nghèo nàn…
“Có phải đằng sau có kẻ giật dây?”
Tư Đồ Hiên hơi khựng lại, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về phía trước, mày kiếm hơi nhíu lại.
Kiều Linh Nhi đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, hoàn toàn không nhận thấy vẻ khác thường của anh ta.
Trở lại Thất vương phủ, Kiều Linh Nhi mang theo người bộ dáng nặng nề tâm sự.
Vân Lam phía sau gọi hồi lâu nhưng nàng vẫn như cũ ngồi trên ghế, tay nhỏ chống cằm, đôi mắt sáng như ngọc nhìn về một phía, ánh mắt mông lung như đang tự hỏi điều gì.
Nếu là trước đây, Vân Lam hẳn là không dám hỏi nhiều.
Thế nhưng hiện tại tiểu thư đang ở Thất vương phủ nha, hơn nữa Thất vương gia căn dặn đến giờ phải để tiểu thư ăn cơm.
Thất vương gia phân phó, Vân Lam nào dám trái lời.
Nếu chọc Thất gia không vui, ngài ấy đuổi tiểu thư ra ngoài thì biết làm sao.
“Tiểu thư, tiểu thư.
Người rốt cuộc đang làm gì vậy?” Vân Lam vịn tay lắc lắc Kiều Linh Nhi.
Kiều Linh Nhi vốn bướng bỉnh, khi nàng đang tự vấn ghét nhất là bị người ta quấy rầy.
Hôm nay nha đầu này còn dám phiền nàng, sao có thể không nổi giận?
“Ngươi định làm gì đây? Mau ra ngoài, đừng quấy rầy ta.”
Vân Lam chưa từng thấy tiểu thư nổi giận như vậy, cô ngây người, toàn thân run rẩy, vội vàng chạy ra ngoài cửa, cúi đầu đứng đợi.
Khi Tư Đồ Dật đến đã thấy Vân Lam chầu ở cửa khiến anh không khỏi tò mò, “Vân Lam, sao cô lại đứng ở đây, sao không hầu hạ chủ tử nhà cô dùng vãn thiện?”
Nghe thấy giọng Tư Đồ Hiên, nước mắt Vân Lam đua nhau rơi xuống, thoáng chốc đã khóc không thành tiếng.
Tư Đồ Dật bị dọa sợ, thường ngày anh thường hay đùa giỡn nhưng không có nghĩa anh