***
Bởi vì lúc chiều bị chọc cho tức điên,quản gia Đồng ghi thù, nên bữa cơm tối hôm nay Nam Mẫn phải làm nhiều hơn, nấu nhiều món hơn.Suốt buổi tối, từ lúc nấu cho đến lúc dọn ra bàn ăn, bà ta nếu không đứng bên cạnh thì đi theo sau lưng bắt bẻ cô.Thấy Nam Mẫn vẫn coi bà ta như không khí,máu nóng trong người bà ta càng sôi sục nhưng đành cắn răng chịu đựng.
Sau khi ăn xong bữa tối Nam Mẫn có chuyện phải ra ngoài một chuyến.
"Cô đi đâu đấy?".
Giọng quản gia Đồng vang lên từ phía sau.
Nam Mẫn nhìn bà ta:"Tôi có việc phải đi ra ngoài"
Tất nhiên cô không cần phải báo cáo cụ thể.
"Đã trễ rồi cô còn muốn ra ngoài?".
Bà ta quan sát Nam Mẫn từ trên xuống dưới,tối nay cô có chuyện phải làm nên ăn mặc đẹp hơn ngày thường một chút, bà ta liếc xéo giọng điệu mỉa mai:"Nhận thấy cậu chủ nhà chúng tôi khó có thể bị cô mê hoặc,thế nên đổi ý muốn đi tìm một ông chủ nhà giàu khác sao?".
Nam Mẫn cười khẩy:"Dù cho tôi có là loại gái chuyên đi câu dẫn đàn ông nhưng đối với người có thâm niên chuyên bịa đặt,soi mói người khác lão luyện như quản gia Đồng đây, tôi còn phải học hỏi nhiều! ".
Cô ghé lại gần bà ta rất nhỏ:
"Trên đời kinh tởm nhất là loại người sống đạo đức giả, nhân cách thối nát, mà mồm lúc nào cũng thở ra toàn hoa thơm".
"Cô......"
Nam Mẫn lười để ý đến bà ta,dù sao cô còn chuyện quan trọng cần làm, nói nhiều với ta chỉ tốn nước bọt.Cô xách túi xoay người đi thẳng ra ngoài, quản gia Đồng trong ngày hôm nay đã bị Nam Mẫn làm cho tức đến học máu, bà ta nhìn theo bóng lưng cô nghiến răng kèn kẹt:"Tao sẽ báo cho cậu chủ biết chuyện con khốn này tự ý đi ra ngoài ".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
2.
Có Một Dị Tộc Giữa Các Cậu
3.
Người Tình Trong Gương
4.
Thợ Sửa Giày
=====================================
Nam Mẫn đến Hoa Lư đứng ở cửa rất lâu,đôi mắt mèo đăm chiêu nhìn vào bên trong,buổi tối ở đây rất đông khách,cô không chắc hôm nay Lữ Bá hắn có tới đây không.Cô chọn một nơi ít người đi lại để đứng nhưng vẫn có thể quan sát toàn bộ lượng khách ra vào.
Sau một giờ đồng hồ, lúc này là 10 giờ đêm,Nam Mẫn vẫn không thấy bóng dáng Lữ Bá bước vào hoặc ra, chẳng lẽ hôm nay hắn không tới?
Giấu trong lòng sự nghi ngờ, lại lần nữa cô bước tới quầy lễ tân, người trực hôm nay là một cô gái khác,Nam Mẫn cảm thấy may mắn một chút vì lễ tân không phải cô gái hôm trước cô gặp, nếu không cô ta sẽ chẳng để cho cô nói một lời nào đã đuổi cô ra khỏi cửa rồi.
Hít một hơi thật sâu, cô đi lại quầy lễ tân mỉm cười thân thiện:"Xin chào, có thể làm phiền cô một chút không?".
Lễ tân nhìn cô, lại may sao hôm nay quần áo cô mặc không phải loại đắt tiền gì nhưng khoác lên người cô nhìn rất quyến rũ và sang trọng, thế nên cô gái lễ tân cũng mềm giọng trả lời cô:"Vâng, cô muốn hỏi gì?.
"Là thế này, tôi...!là người bà con xa của Trần tổng, mới từ xa đến, lại không có số điện thoại để liên lạc, phiền cô cho tôi biết hôm nay Trần tổng có đến đây không?".
Tránh cho bị hiểu lầm là tìm đến hắn ta để kiếm tiền như lần trước, lần này cô bịa lý do trơn tru hơn.
Cô mà là bà con xa của hắn sao?
Ha...
Lễ tân nghe cô nói trong lòng cũng có chút nghi ngờ, nhưng nhìn cách Nam Mẫn ăn mặc, cộng thêm khí chất trên người cô, lại xinh đẹp rạng ngời,nên cô ấy tin lời Nam Mẫn nói là thật.Cô ấy lịch sự đáp lại:"Thì ra là vậy, nhưng Trần tổng hôm nay không thấy tới,hay là cô để tối mai hẵng tới tìm ".
Thôi xong...tối nay cô đã cất công chuẩn bị thật kỹ để gặp hắn, vậy mà hắn lại không tới.May mắn con khỉ gì chứ?Đen đủi thì có.
Nam Mẫn thất vọng rũ mắt, chợt trong đôi con ngươi lóe lên, cô nhìn lễ tân mỉm cười:"Vậy cô có thể cho tôi số điện thoại của Trần tổng được không? Tôi sẽ liên lạc với ông ấy".
"Chuyện này thì không được, ở đây chúng tôi không được phép tiết lộ thông tin của khách hàng, cô thông cảm ngày mai lại tới nhé?".
Lễ tân dứt khoát trả lời ngay, đây là thông tin cá nhân riêng của khách, cô ấy không thể cho.
Tỉu nghỉu gật đầu,Nam Mẫn cảm ơn lễ tân,thở dài xoay người đi ra.
Đúng lúc này Trác Ý Hiên từ trong đại sảnh bước tới vô tình nhìn thấy Nam Mẫn từ quầy lễ tân đi ra.
Đây chẳng phải cô gái giúp việc tại biệt thự của Cảnh Hàn sao?
Sao cô ấy lại tới đây?
"Xin chào, Sếp Hiên".
Mấy nhân viên quầy lễ tân thấy anh ta bước đến thì đồng loạt cúi đầu chào.
Thấy Trác Ý Hiên cứ nhìn theo bóng lưng Nam Mẫn đã đi xa, cô gái lễ tân ban nãy tò mò hỏi:"Sếp Hiên,anh cũng quen biết cô gái đó sao?".
"Ừm...!Cũng mới biết".Ánh mắt anh ta sâu xa nhìn ra cửa phía Nam Mẫn đi ra, gật đầu trả lời.
"Thảo nào...!thì ra cô ấy quen nhiều người có địa vị cao như thế ".
Cô gái lễ tân nhìn ra phía cửa gật đầu cảm thán.
"Quen nhiều người có địa vị?"
Trác Ý Hiên cảm thấy ngạc nhiên, cô gái đó quen biết nhiều người có địa vị chứng tỏ gia thế cũng không phải hạng tầm thường,sao lại phải đi giúp việc ở"Cảnh Viên "?.
"Dạ phải,cô ấy là bà con xa của Trần tổng, nhưng tối nay ông ấy không tới nên không gặp được".
Lễ tân gật đầu xác nhận.
Cô gái đó tới đây để tìm Trần Thiệu Huy?
Còn nói là bà con xa?
Trong mắt Trác Ý Hiên giấy lên tia nghi hoặc: Theo anh ta biết, cô gái này đang là sinh viên,trước đây không lâu lại làm thêm ở đây, từng bị nghi ngờ cố ý gài bẫy Cảnh Hàn.Chứng tỏ cô ấy đã sống ở đây từ rất lâu, nhưng tại sao bây giờ mới tìm đến Trần Thiệu Huy để nhận bà con? Mà Trần Thiệu Huy lại là con cáo hoang, đi khắp nơi khắp chốn,luồn lách trên chốn thương trường, tại sao lão ta không biết cô ấy là bà con?.
Gác lại sự nghi ngờ,anh ta nói với lễ tân "Các cô làm việc tiếp đi" sau đó xoay người đi vào từ trong túi lấy ra bấm gọi một cuộc điện thoại.
...
Nam Mẫn chán nản đi bộ bên lề đường, tâm trạng rối bời, hiện tại chỉ có Mạc Tú Lan và Nghiêm Cảnh Hàn hai người này mới giúp cô đến gần Lữ Bá.Nhưng hiện tại một người thì bày mưu hãm hại cô.Còn Nghiêm Cảnh Hàn anh ta sẽ nói cho cô biết sao?Anh ta cảnh giác cô còn không hết,ngu sao mà nói cho cô biết.Ha...
"Em gái, thất tình sao?".Hai tên đàn ông không biết từ đâu ra đứng trước mặt cô, cười gian tà:"Cùng anh vui vẻ một đêm không?Đảm bảo em gái sẽ sung sướng quên lối về".
Nam Mẫn lùi lại hai bước, lạnh lùng nói:"Tôi không phải gái bán hoa, muốn tìm đi chỗ khác".
Hai tên đàn ông nghe vậy "ồ" lên một tiếng,hai bàn tay xoa xoa vào nhau thể hiện sự thèm thuồng: Không phải thì càng tốt, bọn anh đây chưa được hưởng qua gái nhà lành bao giờ ".
Nói rồi chúng bước tới đưa tay ra:"Để bọn anh nếm thử một lần xem mùi vị ngon như thế nào nào ".
Nam Mẫn sợ hãi lùi lại phía sau:"Tôi nói rồi các anh tránh ra để tôi đi, nếu không bà đây la lên đấy".
"Cô em la sớm thế, để chút nữa la cũng chưa muộn, đi với anh,anh thương ".
Tên đồng bọn đi cùng cười quỷ dị,đưa một tay nắm cổ tay cô kéo lại,tay kia định sờ lên mặt cô.
"Bộp".
Thấy hắn muốn chạm tay vào má cô, Nam Mẫn đập một cái vào tay hắn,giọng cô run run:"Buông tôi ra, đồ khốn, thả tôi ra ".
Trường hợp bị chọc ghẹo thế này không phải cô chưa gặp,nhưng những tên xăm trổ, b.iến thái này lại liều lĩnh ngay chốn đông người muốn giở trò với cô.
"Cô em đánh mạnh thật đấy, để lát nữa ông đây xem cô em còn sức để đánh nữa không".Hắn túm lấy tay còn lại của cô kéo cô đi theo một đoạn gần đến một con hẻm vắng.
Cô muốn la lên, bất chợt tên còn lại đưa tay bịt miệng không cho cô lên tiếng.
"ưm...ưm...".Nam Mẫn thật sự rất sợ hãi,nỗi sợ từ tận tâm can lan tràn sang các tế bào.
Lúc này ai sẽ cứu cô đây?
Cố gắng giãy giụa đến mức cả người đều kiệt sức,hai mắt và cả gương mặt đều đỏ lên, nhưng càng giãy hai tay cô càng bị chúng túm chặt hơn,đau như muốn gãy xương.
Hoảng sợ, run rẩy cùng với bất lực...sau cùng là tuyệt vọng.
"Em yêu! Mới xa anh có một ngày mà em đã vội chạy theo người đàn ông khác như vậy sao?".
Giọng một người vang lên đàn ông cách đó không xa đang đứng dựa người vào cửa xe hơi, ngón tay xoay xoay chìa khóa xe đá mắt,môi nhếch lên:"Qua đây nào bé cưng".
Hai tên đang kéo Nam Mẫn bất giác ngước lên nhìn, người đàn ông kia tướng tá cao