Bước chân đến cổng trường đã 10 giờ khuya, vì tránh để Trần Thiệu Huy biết nhà của cô, lại càng không thể nói cô đang ở "Cảnh Viên" nên đành phải nói dối hắn cô ở ký túc xá trong trường để chuẩn bị thi.
Xem ra cô phải tính đến chuyện tìm chỗ ở rồi, có điều cô đã ký hợp đồng thuê mướn giúp việc cho Nghiêm Cảnh Hàn, lúc trước cô đã tính lợi dụng vào việc xảy ra đêm đó với Nghiêm Cảnh Hàn để tới gần hơn sau đó tiếp cận với Trần Thiệu Huy, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa vì cá đã mắc câu, có điều hợp đồng đã ký, trừ phi Nghiêm Cảnh Hàn muốn hủy.
Thở dài nặng nề,Nam Mẫn lại bắt chuyến xe bus cuối cùng trong ngày để về "Cảnh Viên".
Suốt chặng đường mãi suy nghĩ, chẳng mấy lúc xe đã dừng tại trạm.Đi bộ về đến "Cảnh Viên" lấy điện thoại xem giờ.
Đã 11 giờ 30 rồi.
Đèn trong biệt thự vẫn sáng trưng, hôm nay Nghiêm Cảnh Hàn lại đổi gió làm việc tại phòng khách sao?
Bước chân vào cửa, không khí có chút kỳ quái,đập vào mắt cô là ba người đàn ông đang ngồi uống rượu.
Thấy cô bước vào cả ba ngước mắt lên nhìn,Trác Ý Hiên là người lên tiếng đầu tiên.
"Hi...!người đẹp".
"Woao...!bình thường cô đã rất xinh rồi, hôm nay ăn mặc thế này suýt nữa tôi không nhận ra cô luôn đấy ".
Nam Mẫn mím môi chưa kịp lên tiếng,Tống Dịch Dân bên kia đã tiếp lời
"Thật có duyên,lại gặp nhau rồi!".
"Hai người biết nhau sao?".Trác Ý Hiên ngạc nhiên
Tống Dịch Dân thoải mái trả lời:"Chúng tôi là bạn bè".
Nghĩ nghĩ anh ta lại bổ sung:"Tôi là ân nhân của cô ấy....Đúng không tiểu Mẫn?"
"Ân nhân?".Trác Ý Hiên nhướn mày khó hiểu
Tống Dịch Dân gật gù:"Có thể gọi là hữu duyên ".
Trác Ý Hiên ngơ ngác.
Chỉ có Nghiêm Cảnh Hàn nãy giờ vẫn im lặng nhìn cô không lên tiếng.Dưới ánh đèn làn da cô như phát sáng, tóc đen dài cong nhẹ, bộ sườn xám màu đỏ như tô điểm thêm cho vẻ đẹp vốn có của cô, đặc biệt là đôi mắt lấp lánh ánh nước, buổi tối dưới ánh đèn như chứa cả vì sao.
Uống cạn ly rượu trên tay,chính anh cũng không hiểu được cảm xúc trong lòng, đôi mắt ấy đã đôi lần đi vào trong giấc mơ của anh, có lúc như thật, có lúc lại là ảo ảnh.Anh muốn đưa tay với lấy nhưng chỉ là hư không.
Nam Mẫn cảm thấy bầu không khí lúc này hơi gượng gạo, cô cười chào lấy lệ rồi nhanh chóng đi về phòng.
Ngoài phòng khách lúc này Trác Ý Hiên khó hiểu hỏi Tống Dịch Dân
"Này, cậu quen cô ấy khi nào thế?"
Nghiêm Cảnh Hàn cũng nâng mắt nhìn Tống Dịch Dân.
"Mới quen".Tống Dịch Dân chơi đùa chiếc bật lửa nhàn nhạt trả lời.
Trác Ý Hiên ngồi dựa lưng vào ghế:"Ban đầu là cố ý đến gần Cảnh Hàn, bây giờ ngay cả Dịch Dân mới về nước cũng quen biết cô ấy, cô gái này thật lợi hại, không đơn giản đâu "
Tống Dịch Dân sau khi châm một điếu thuốc, lát sau mới hỏi ngược lại:"Sao lại nói vậy?"
Trác Ý Hiên đá ánh nhìn về phía Nghiêm Cảnh Hàn:"Cậu hỏi cậu ta ấy".
Nghiêm Cảnh Hàn mặt không biểu cảm.
Tống Dịch Dân nhìn anh cười cười:"Xem ra tôi về trễ quá không được xem náo nhiệt rồi"
"Náo nhiệt cái khỉ gió,hoa đào muốn quấn lấy cậu ta còn ít sao?".
Trác Ý Hiên bĩu môi.
"Ý anh nói Nam Mẫn cũng muốn quấn lấy anh Hàn?".Tống Dịch Dân rướn mi mắt
Trác Ý Hiên nhún vai vô hại.
Tống Dịch Dân không cho là như vậy:"Tôi thấy cô ấy không phải người như vậy".
Trác Ý Hiên liếc xéo anh ta: "Cậu mới quen người ta chưa bao lâu đã vội nhận định là người tốt,cậu còn chưa biết cô ấy có "nickname" là hồ ly tinh đấy".
Lại quay sang nhìn Nghiêm Cảnh Hàn tò mò:"Tôi cũng không hiểu cậu đang nghĩ gì, biết cô ấy là người không đơn giản,sao cứ phải giữ ở lại đây,lỡ đâu có khi cô ấy là gián điệp cho một tay nào đó, ăn cắp thông tin bảo mật của cậu thì sao?Cậu đây là đang chê kẻ thù còn ít?"
Lần trước anh ta gặp Nam Mẫn, được biết cô muốn tìm Trần Thiệu Huy,tuy chưa rõ mục đích của cô nhưng đối với anh ta đây là dấu hiệu đáng nghi.Cái lão Trần Thiệu Huy đó hắn ta muốn giở trò "Ăn không được phá cho hôi",dự án khu Thành Nam lão không thể thò được một chân vào, ngoài mặt thì tỏ ra thân thiện, bên trong thì ngầm cho người tìm cách cản trở, phá hoại.Chuyện này trước đó anh ta cũng có nói rõ với Nghiêm Cảnh Hàn, nhưng người bạn lãnh khốc của anh ta lại tỏ ra bình thản, không biết cậu ta đang nghĩ gì...haizz...
Nghiêm Cảnh Hàn sắc mặt không đổi, nhìn vào không biết anh đang nghĩ gì.
Trác Ý Hiên thở dài:"Nói chuyện với tảng băng nghìn năm như cậu quả thật chán chết".
"Trễ rồi các cậu về nghỉ ngơi đi ".
Lát sau anh mới lên tiếng, nhưng là giọng muốn tiễn khách.
Trác Ý Hiên:"? "
Tống Dịch Dân:"..."
"Cậu hứng lên thì gọi ông đây tới uống rượu, vừa mới nhắc tới cô giúp việc của cậu liền đuổi ông đây về...hừ...!không phải là cậu bị cô ấy mê hoặc rồi chứ?".
Trác Ý Hiên tức đến mức muốn chửi thề
Nghiêm Cảnh Hàn ngã người ra sau lười biếng dựa vào ghế,đáy mắt một tia âm u liếc qua Trác Ý Hiên.
Tống Dịch Dân đứng dậy vỗ vỗ vai Trác Ý Hiên:"Cũng trễ thật rồi, nên về thôi".
Hai người đàn ông đi ra cửa vẫn nghe Trác Ý Hiên lèm bèm trong miệng.
Phòng khách chỉ còn lại Nghiêm Cảnh Hàn dựa vào ghế, ngửa đầu ra sau,đôi mắt khép hờ,khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm,âm u như muốn hòa tan vào bầu trời đêm ngoài kia.
Trong phòng ngủ,Nam Mẫn sau khi tắm rửa lên giường nằm lăn qua lăn lại mấy vòng vẫn chưa ngủ được, cô ngồi dậy dự định đi vào phòng bếp uống nước.Đi ngang qua phòng khách vẫn thấy đèn đang sáng, nhìn lại thấy Nghiêm Cảnh Hàn