Nam Mẫn mang theo thần sắc nhợt nhạt về đến biệt thự, tiếng la thảm thiết của người đàn ông cứ văng vẳng bên tai cô.Mặc dù đã chứng kiến cảnh Lữ Bá giết cha mẹ cô năm đó,sau bao năm lại một lần nữa nghe tiếng kêu than chết thảm của một mạng người, mà kẻ sát nhân không ai khác vẫn là Lữ Bá.
Sao hắn có thể mất nhân tính đến vậy chứ?
Bàn tay nhuốm đầy máu tanh có thể ung dung mà xem như không có gì.
Mạng người mà hắn coi như cỏ rác, muốn giết là giết.
Có điều nếu hắn làm ăn chân chính việc gì phải giết người không kẻ hở như thế?
Rất nhiều nghi vấn được đặt ra, một kẻ hám lợi như Lữ Bá sẽ không từ thủ đoạn để chiếm lợi, với địa vị của hắn trong giới kinh doanh cũng không phải là doanh nhân có tiếng gì, ấy vậy mà hắn vẫn có cuộc sống xa hoa, trụy lạc, hưởng thụ mọi thứ đắt đỏ nhất.
Lý do duy nhất chính là hắn làm ăn phi pháp.
"Nghĩ gì mà thẫn thờ ra vậy?".Giọng nói lạnh lùng vang lên.
"A....".Nam Mẫn giật mình quay đầu lại nơi phát ra giọng nói.
"Nghiêm...!thiếu.."Giọng cô hơi run, thần kinh vẫn chưa bình ổn lại.
Mất mấy giây để hồi thần,cô cười gượng nhìn người đàn ông đang đứng dưới chân cầu thang:"Nghiêm thiếu,sao...!hôm nay anh về sớm vậy?"
Nghiêm Cảnh Hàn khẽ nhíu mày,ngón tay dài đưa lên nới lỏng cà vạt thong dong đi tới ghế sofa:"Tôi về nhà mình cần phải có lý do à?".
Chiều nay vốn dĩ có tiệc chiêu đãi khách hàng,do dạ dày anh không được tốt,tối hôm qua lại mới uống nhiều rượu nên anh để giám đốc bộ phận ở lại tiếp đãi, còn mình thì về nhà.
"Không, không, ý tôi không phải vậy..mà là..đúng rồi,anh có thể về nhà..
à, ý tôi là..nhà anh..anh có thể về bất cứ lúc nào...".Nam Mẫn càng nói càng líu lưỡi.
Không hiểu sao khi cô đối diện với người đàn ông này lại nhớ tới hành động đêm hôm qua,vành tai bất giác nóng rần lên, như lửa đốt.Lời nói ra cũng lắp bắp không trôi chảy.
Nghiêm Cảnh Hàn nhíu mày chặt hơn, động tác rót trà cũng sựng lại,anh ngước mắt lên thấy cô gái đứng cách đó không xa mặt đỏ ửng lên tận mang tai, bộ dạng bối rối, ngượng ngùng trông giống như con báo nhỏ bị bắt nạt.
Anh cong môi hờ hững nói:"Sao mặt cô tự nhiên lại đỏ lên thế?".
"Hả?...à...!chắc tôi mới đi bộ nên người hơi nóng".Nam Mẫn vô thức đưa tay sờ mặt.
Cô thật không có tiền đồ mà, rõ ràng anh ta mới là người gây rối, người xấu hổ phải là anh ta mới đúng.Sao cô lại cảm thấy mình như giống một tên ăn trộm thế?
Trái tim không tự chủ mà đập nhộn nhạo, bất thường, trước đây cô đâu có như thế,dù là đêm đó ở khách sạn bị anh ta ăn sạch sẽ,sau đó chỉ có tức giận, đâu đến mức đỏ mặt tía tai như đêm qua.
"Thế ư? Tôi nhớ ban nãy khi bước vào cửa mặt cô cũng đâu có đỏ như thế?".Anh lại nhìn cô, đáy mắt lóe lên ý cười nhàn nhạt khó phát hiện ra.
Nam Mẫn chửi thầm trong lòng: Tên khốn kiếp này,sao cứ thích làm khó cô thế? Cô cũng đâu thể nói rằng mặt cô đỏ là vì xấu hổ chuyện tối qua.Hay anh ta cũng nhớ rõ nên cố ý cười nhạo cô?
Nghĩ đến đây bất giác tim lại đập thình thịch, cô cười cười:"À...!chắc là do nhiệt độ thay đổi đột ngột,tôi mới từ bên ngoài vào, có lẽ..ngoài trời hơi nóng.".
Nam Mẫn vô thức liếc ra ngoài trời, ừ.m...!thực ra thời tiết cũng không nóng, rất dễ chịu.Cô cảm thấy cô càng nói càng sai rồi.
Nghiêm Cảnh Hàn đưa mắt nhìn ra ngoài trời,dường như đọc được suy nghĩ của cô, mặt vẫn không chút biểu cảm nhưng ý cười trong mắt anh càng đậm hơn,khoé môi hơi cong lên:
"Tôi không biết huyết quản trên mặt cô lại hưởng ứng với thời tiết đến vậy, chứng tỏ chức năng giải phóng nhiệt quá mạnh mẽ ".
Hai má Nam Mẫn tưởng chừng như búng ra máu,da cô vốn dĩ đã trắng, thế nên khi đỏ mặt cực kỳ nổi bật.Cô xấu hổ muốn đào cái hố chui xuống cho xong,tên khốn này rõ ràng đang trêu chọc cô.
Nam Mẫn nhỏ giọng lẩm bẩm:"Đó chỉ là phản ứng sinh học mà thôi".
Nghiêm Cảnh Hàn nhịn cười,im lặng quan sát cô:"Phải không? Hay là cô có ý gì đó với tôi nên mặt mới đỏ đến vậy?".
Lời nói vu vơ của anh chỉ là bông đùa nhưng dường như cô cảm thấy có cọng lông vũ khẽ quét qua tim,ngứa ngáy khó tả.
Nam Mẫn trợn tròn mắt, cô muốn lao xé xác hét vào mặt tên đàn ông đáng ghét kia,cho anh ta bỏ thói kiêu ngạo: tôi nhổ vào,dù một ngày đàn ông trong thiên hạ này có chết hết tôi cũng không thích anh.Nhưng cuối cùng cô cũng không có gan làm vậy.
Nam Mẫn nhìn anh cười thản nhiên:"Nghiêm thiếu,anh nghĩ nhiều rồi,tôi không có hứng thú làm tiểu tam,quan trọng hơn tôi càng không thích đàn ông lớn tuổi".
Cô là đồ ngốc mới chen chân vào "hạng ba".Dù có yêu đến mấy đi chăng nữa cô cũng không đến mức ti tiện mà đi phá hoại hạnh phúc của người khác, cũng không phải vì sợ Mạc Tú Lan kia, chính xác mà nói thì cô không ưa cô ta một chút nào,chỉ là cô xem thường hành vi muốn giựt đàn ông của người khác, thật đáng khinh.
Nghiêm Cảnh Hàn lập tức đen mặt, cô nhóc này mồm miệng cũng độc thật đấy,cô không những nhắc nhở anh đã có "vị hôn phu" lại còn thẳng thắn chê anh già.
Dời mắt sang cô gái nhỏ,cô đứng ngược sáng, ánh đèn vàng nhạt trong phòng khách rọi xuống mái tóc dài của cô,như dải lụa óng ánh khiến người ta muốn được một lần chạm tới, vuốt ve làn tóc ấy.Một cô gái nhỏ đứng giữa không gian phòng khách rộng lớn, nhưng lời nói ra lại tự nhiên,bình thản như đang nói chuyện ngày mai ăn gì.Đáy lòng vô cớ có chút buồn bực khó diễn tả.
Anh nắm tay đưa lên miệng ho nhẹ, mắt dời đi nơi khác không nhìn cô, không rõ là buột miệng hay cố ý, giọng lạnh nhạt nói:"Mạc Tú Lan không phải là vị hôn thê của tôi".
Anh cũng không biết mình bị cái gì vô duyên vô cớ lại đi giải thích với cô, nhưng nếu không nói ra anh cảm thấy ấm ách khó chịu.Chắc có lẽ là không thích bị người khác gán ghép những điều không có.Phải rồi, chính là như thế.
"Hả?...".Nam Mẫn há miệng, ngạc nhiên với lời nói vừa rồi của anh.
"Hả cái gì mà hả, còn không mau đi nấu cơm, nhiều chuyện ".
Vứt lại câu nói anh ung dung cho tay túi quần đi lên lầu.
Thái độ Nam Mẫn nghi ngờ lời nói của anh khiến anh cảm thấy không vui.
Nam Mẫn bĩu môi,anh ta đúng là không biết nói lý, bản thân đã mắc bệnh tự luyến lại thêm tính cao ngạo,ngang