Kể từ buổi sáng hôm ấy đến nay đã một tuần không thấy Nghiêm Cảnh Hàn trở về biệt thự.
Anh đi công tác rồi sao?
Hay như lời anh nói,thời gian còn lại trong hợp đồng anh muốn để cô thoải mái muốn làm gì thì làm?
Nam Mẫn ôm tâm lý mâu thuẫn,đáng lẽ cô được tự do rồi, phải vui vẻ mà rời khỏi đây mới đúng chứ,vậy mà không hiểu sao lý trí lại không nghe lời,dối lòng mình muốn ở lại.Cả tuần nay không có bóng dáng Nghiêm Cảnh Hàn hàng ngày trở về biệt thự cô lại cảm thấy trống trải, có chút cô đơn.
Giấu một chút nỗi buồn, nơi góc nhỏ nơi trái tim,đến bữa cơm lại vô thức nhìn về phía đối diện bàn ăn, trái tim trong vô thức khuyết đi một nhịp.Cô thật sự rất ghét cảm giác này, rốt cuộc cô bị làm sao vậy chứ?
"Reng..reng"
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ, nhìn tên hiện lên trên màn hình..
"Alô,chú Lưu!".
Cô kề sát điện thoại vào tai vội vàng nghe máy.
"Hiểu Khê,chú đã nhận được video cháu gửi, đây là một trong những chứng cứ quan trọng cho việc điều tra hành vi phạm tội của Lữ Bá,nhưng đó mới chỉ là vỏ bọc, cháu mới chỉ nhìn thấy hắn vận chuyển chứ chưa giao dịch trực tiếp.Đối với tội danh này,cùng lắm chỉ ngồi tù vài năm, có người chống lưng phía sau hắn sẽ ra ngoài rất nhanh, cháu hiểu vấn đề chú nói chứ?".
Nam Mẫn rũ mắt:"Cháu hiểu, cháu sẽ cố gắng để lấy được bằng chứng nhanh nhất có thể ".
Đội trưởng Lưu thở dài nặng nề,sau đó ông nói tiếp:"Chú biết trong thâm tâm của cháu lúc nào cũng nôn nóng muốn Lữ Bá phải trả giá, nhưng việc này nguy hiểm nhường nào cháu là người hiểu rất rõ, vì thế hãy nghe chú...đừng hồ đồ mà hành động thiếu cân nhắc,dấn thân vào lòng địch không dễ dàng mà bước ra, trước mắt cháu phải cẩn thận và bảo vệ mình thật tốt,chú sẽ liên hệ đội cảnh sát tại Lăng Châu họ sẽ hỗ trợ phá án ".
"Chú yên tâm, cháu sẽ không hấp tấp mà làm hỏng mọi chuyện đâu ạ! ".Nam Mẫn nhẹ nhàng nói.
"Vậy thì tốt, hãy nhớ cháu không lẻ loi đơn độc một mình, có thời gian thì về Thiểm Tây một chuyến, sắp đến ngày giỗ của ông bà Chu rồi"
"Cháu nhất định sẽ về ạ ".
Mỗi năm cô đều trở về vào ngày giỗ của cha mẹ, chỉ là cô không về lại nơi đau thương đó, chỉ ra mộ thắp hương cho cha mẹ, ngồi ở đó một lát rồi rời đi luôn nên không ai biết.
Sau khi nói chuyện với đội trưởng Lưu, tâm trạng cô trở nên nặng nề.
Trần Thiệu Huy mấy ngày nay vẫn thường xuyên gọi điện cho cô,vết thương ở bàn tay chưa lành hẳn cô cũng không tiện để đi gặp hắn đành lấy cớ bận việc để từ chối, may sao buổi tối hôm đó cô mặc đồ tối màu lại đội nón,che khẩu trang, trời lại đen như mực hắn cũng khó phát hiện ra.
Ngửa mặt hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, đứng lên thay quần áo đi ra ngoài, cô muốn về nhà thăm cha,hai hôm trước cô mới về nhà,cha dạo này càng yếu,đáy lòng lại lo lắng bất an.
...
8 giờ sáng tại một con hẻm nhỏ phía Bắc nội thành,lưa thưa vài căn nhà đã cũ,những người sinh sống ở đây phần nhiều là đều làm công ăn lương, thường ngày họ ra ngoài từ sáng sớm, trời tối mới trở về nhà, vì thế ngày thường nơi đây rất yên tĩnh.
Đi ra hết con hẻm không khí lại trở nên nhộn nhịp hơn, người qua kẻ lại, người dân buôn bán nối dài cả một con phố, đường xá tấp nập xe cộ qua lại.
Người đàn ông trung tuổi chầm chậm bước ra từ con hẻm nhỏ,sắc mặt tiều tụy yếu ớt do bệnh tật, ăn uống kém đi trông ông càng ngày càng ốm yếu,xanh xao.
"Lão Lạc,ông cần mua gì sao?Trong nhà hết thức ăn hay sao mà phải lặn lội ra tới đây, cần gì nói đi tôi mua giúp cho".
Người đàn ông bên kia đường nhìn thấy Lạc Bân thì lớn tiếng gọi.
Ông ấy đã bán màn thầu ở đây gần hai chục năm rồi, cái nghề này làm giàu không nổi nhưng cũng không sợ đói,dù ở thời đại nào, xã hội phát triển đến đâu người ta cũng không quên món ăn truyền thống phổ biến này.Lão cũng đã quen biết Lạc Bân mười mấy năm, từ ngày ông đổ bệnh lão cũng biết rõ cũng thường xuyên lui tới hỏi thăm.
"Con gái bảo bối dạo này không về thăm ông hay sao? Nó đi làm ăn ở đâu mà để người cha bệnh tật ở nhà một mình như thế chứ?".Lão vừa dìu Lạc Bân qua đường, miệng thì liên tục làu bàu.
Lạc Bân nhướn mày để lộ những nếp nhăn hằn sâu trên trán:"Cách đây hai hôm con bé mới về, còn nói sắp tới sẽ về nhà ở luôn để tiện chăm sóc tôi ".
"Như vậy mới đúng, ông cố gắng sống thật lâu để còn chọn rể cho con gái nữa chứ".Lão gật gù nói tiếp.
"Tôi sống ngày nào là gánh nặng cho con bé ngày đó, sống lâu để làm gì chứ?".
Lạc Bân rũ mắt buồn rầu nói.
"Ây..yo..
đừng có bi quan như thế, ông hiền lành tốt bụng như thế trời cao có mắt sẽ không để ông chết được".Lão đưa tay vỗ vai Lạc Bân:"Cần mua gì, tôi mua giúp cho?"
Lạc Bân cười yếu ớt:"Trong nhà đầy đủ cả rồi, tôi nhớ cây kẹo màn thầu của ông mới ra đây thôi".
Bao nhiêu năm nay ông chỉ có người bạn già này thường xuyên qua lại tâm sự với nhau, đến tuổi gần đất xa trời càng trân quý ngày tháng còn được ngồi cạnh nhau.
Lão xua tay cười sảng khoái: "Tưởng gì,màn thầu chứ gì,muốn ăn bao nhiêu tùy ý".
Nghe ông bạn già