Có một số người vì đã quen được nhân nhượng mà càng ngày càng ỷ thế ức hiếp người khác, họ tự cho bản thân quyền phán xét người khác một cách ngẫu nhiên,xem ra Nam Mẫn cô đã chiều hư bọn họ rồi, nếu không dạy giỗ họ một phen thì uổng phí công cha mẹ sinh ra.
Lần trước cô gặp Tô Nguyệt là lần cô bị nghi oan ăn cắp chiếc vòng ngọc, lần đó nếu không vì mục đích cô sẽ không để yên cho mấy người này, lần này gặp lại trong đầu cô tự nhiên lại nảy ra một số ý tưởng xấu xa.
Nam Mẫn nghĩ nghĩ, cười nói:"Người phụ nữ "mẫu mực" như Nghiêm phu nhân đây đứng chung với cô Mạc cứ như là mẹ con ruột vậy, người ngoài không biết lại cứ tưởng cô Mạc dẫn mẹ ruột đi đánh ghen cơ đấy".
Cô lại nhìn Tô Nguyệt cười rạng rỡ:"Giờ gặp lại Nghiêm phu nhân cháu mới cảm thấy hai chúng ta thật sự có duyên, nếu bác muốn,cháu sẽ đổi ý không làm "mẹ nuôi" của cô Mạc đây nữa, sẽ toàn tâm toàn ý mà về làm con dâu của bác, ngày ngày tâm sự, kể chuyện cười cho bác nghe, lúc đó cháu sẽ không để kẻ khác dắt bác đi hỗ trợ đánh ghen như bây giờ, bác gái nói xem có phải rất hợp lý hay không?".
Tô Nguyệt há mồm khiếp sợ nhìn Nam Mẫn, bà ấy thân là một quý phu nhân mà lại bị một con nhóc miệng còn hôi hơi sữa bắt bí.Cô ta nói Mạc Tú Lan đi đánh ghen, vậy có khác gì chửi khéo bà ấy với cô ta là cá mè một lứa?
Cô ta dùng từ "dắt" đi, đây là ám chỉ bà ấy ngu ngốc bị dắt mũi sao?
Mạc Tú Lan đứng bên cạnh tức muốn hộc máu, cô ta nghiến răng nói:"Con khốn, mày nói ai đánh ghen hả?".
Những người đi mua sắm đi ngang qua thấy bên này đang có vụ cãi cọ cũng hiếu kỳ nhìn lại,mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng chứng kiến thái độ thô lỗ của Mạc Tú Lan cũng khiến người ta sinh ra phản cảm, họ đưa tay chỉ trỏ,xì xầm bàn tán với nhau cho rằng Mạc Tú Lan đang ăn hiếp một cô gái trẻ.
Nam Mẫn liếc thấy ánh mắt của mọi người không mấy thiện cảm với cô ta, cô lại cười hiền lành vô hại:
"Cô Mạc dù sao cũng có tuổi rồi, một bà cô già vừa xấu lại thích đỏm dáng như cô, tốt nhất đừng có nhăn nhó khó coi như thế, nếu không dù có đắp lên mặt lớp phấn dày hơn lớp bê tông cũng không thể che hết được nếp nhăn trên mặt cô đâu ".
"Mày nói ai già hả con khốn, hôm nay tao sẽ đích thân dạy dỗ mày".
Cô ta cũng quên mất đang mang hình tượng yểu điệu thục nữ, một bước xông lên giơ tay muốn tát vào mặt Nam Mẫn.
"....A...a..".
Nam Mẫn lạnh mặt đang muốn phản kích, bất chợt một cánh tay to lớn không biết từ đâu xuất hiện đã túm chặt cổ tay Mạc Tú Lan, bóp chặt khiến khớp xương như muốn nứt ra không cho cô ta phản kháng.
"Giữa thanh thiên bạch nhật, lại làm ra loại hành động này, thật khiến cho Tống mỗ tôi mở mang tầm mắt, không phải ai mang vẻ đẹp thuần khiết cũng có nền giáo dục tốt".Tống Dịch Dân phóng thẳng đôi mắt sắc lạnh về phía Mạc Tú Lan.
Mạc Tú Lan đau đớn đến mặt mày tái mét, khuôn mặt vặn vẹo méo mó đến khó coi, cô ta khó khăn lên tiếng.
"Anh thả tôi ra,anh có biết tôi là ai không hả?".
Tống Dịch Dân nhìn cô ta như một con hề đang diễn:
"Cô là ai tôi không quan tâm, tôi chỉ biết nếu cô dám đụng đến bạn gái của tôi, tôi sẽ tạm thời giúp cô ký gửi một bàn tay này trước ".
Mạc Tú Lan khiếp sợ xanh mặt,cặp mắt đỏ hoe không dám ho he.
Nam Mẫn tròn mắt mèo nhìn Tống Dịch Dân,anh ta đang nói bậy cái gì thế, cô còn chưa đủ thảm hay sao?
Tô Nguyệt đứng bên cạnh hung ác lườm Nam Mẫn một cái,con hồ ly này thật cao tay, bất kể đàn ông nào cũng bất chấp đứng về phía cô ta.
"Thì ra cậu là Tống tổng, tôi đã nghe qua cậu còn rất trẻ đã sở hữu một tập đoàn thời trang có tiếng tại Mỹ, cậu mới về nước chưa được bao lâu nên không biết rõ cô gái mà cậu đang bảo vệ hiện tại đang quấn lấy con trai tôi không buông,cậu đừng để vẻ bề ngoài ngây thơ của cô ta đánh lừa, cô ta không tốt đẹp như cậu nghĩ đâu ".
Tống Dịch Dân buông tay Mạc Tú Lan ra lấy khăn giấy trong túi quần lau sạch các ngón tay một cách tỉ mỉ giống như không muốn xót lại một chút bụi bẩn nào,sau khi vứt khăn giấy vào thùng rác anh ta trở về vẻ nhã nhặn vốn có.
"Nếu tôi không nhầm đây là Nghiêm phu nhân của tập đoàn Nghiêm thị,Tinh Vạn hiện nay đang gặp rắc rối về vấn đề khởi công vậy mà bà thân là một phu nhân của tập đoàn lại đang đứng đây ăn hiếp một cô nhóc đáng tuổi con cháu mình...!thật đáng buồn".
Tô Nguyệt giật mình:"Cậu nói cái gì, Nghiêm thị đang gặp vấn đề sao tôi không biết chứ?".
"Bà nên làm những việc có ích, chẳng hạn như quan tâm đến con trai một chút thì sẽ rõ cả thôi ".
Tống Dịch Dân vừa nói dứt câu,Tô Nguyệt đã xoay người vội vàng chạy ra phía cửa, trên mặt đầy lo lắng hoang mang.
"Mày đợi đó,tao sẽ không bỏ qua đâu".Mạc Tú Lan trừng cặp mắt đỏ ngầu liếc Nam Mẫn sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi.
Tiêu Đào nghe điện thoại xong đi vào thấy mọi người đang thi nhau bàn tán, chỉ trỏ về hướng này, cô ấy chạy lại thì thấy hai người vừa rồi vội vã rời đi, chỉ còn lại người đàn ông lạ mặt đang đứng ở đây.
"Mẫn à, có chuyện gì xảy ra vậy?".
Cô