Nơi đầu con hẻm nhỏ khu thành cũ, một chiếc xe hơi tầm thường không có thương hiệu chạy chầm chậm rồi dừng lại.Cao Lãng tắt máy hạ kính xe thò đầu ra nhìn ngang ngó dọc một hồi.
"Boss, đây là khu thành cũ nơi cha con cô Lạc sinh sống,theo điều tra thì họ đã sống ở đây rất lâu rồi".
Cao Lãng có nghĩ thế nào cũng không ra, ngày thường boss thường dùng những chiếc siêu xe đắt tiền phiên bản giới hạn,sao hôm nay lại nổi hứng kêu anh ta lái chiếc xe cà tàng này chứ?
Lẽ nào ông chủ lại muốn nhập gia tùy tục sao?
Trong đầu một đống câu hỏi nhưng Cao Lãng cũng không dám lên tiếng thắc mắc, với tính khí của ông chủ thì sẽ ban cho anh ta một ánh mắt sắc lẹm như dao.
Người đàn ông ngồi phía sau không lên tiếng,anh mở cửa bước xuống xe đưa mắt nhìn xung quanh, đây là khu phố nhỏ nằm phía tây nội thành,khu này trước đây được cấp cho những cán bộ nhà nước ở,sau này khi họ chuyển đến trung tâm nội thành chính phủ thu hồi rồi bán lại cho người dân.
Cách đây mấy năm,trong một lần đi thị sát anh có đi ngang qua đây, không ngờ hôm nay lại có dịp quay lại,khu thành cũ sau nhiều năm vẫn như vậy không thay đổi, có chăng thì người dân buôn bán đông đúc hơn xưa,con phố sầm uất hơn xưa, còn nhà cửa thì nhìn qua đã xuống cấp rất nhiều.
"Boss, nhà của cha con cô Lạc nằm trong con hẻm này".Cao Lãng đưa tay chỉ vào con hẻm nhỏ.
Nghiêm Cảnh Hàn không nói gì chỉ gật đầu nâng bước chân đi vào hẻm,Cao Lãng cũng nhanh chân đi phía sau,hai người vừa đi được vài bước từ trong hẻm một chiếc xe mô tô phân khối lớn kéo mạnh ga chạy vút qua.
Mặc dù tốc độ rất nhanh nhưng Nghiêm Cảnh Hàn đã nhanh mắt bắt kịp hình ảnh người đàn ông ngồi trên chiếc mô tô,cặp đồng tử nhạy bén thu trọn hình dáng đó vào mắt,anh ta mặc áo phông trắng, quần bò,đi đôi boot màu đen, bên ngoài khoác thêm chiếc áo bomber, khuôn mặt bị chiếc mũ bảo hiểm che khuất, bộ dạng này kể cả người thân nếu không để ý cũng sẽ rất khó để nhận ra.
Anh thu lại tầm mắt,đôi con ngươi khẽ động,quen biết nhiều năm anh chưa từng thấy một Tống Dịch Dân trong bộ dạng này bao giờ,dù là trong hợp tác hay kết giao bạn bè y phục cậu ta mặc trên người cũng đơn thuần là trang phục vest lịch lãm, hôm nay là lần đầu tiên anh bắt gặp sự thay đổi của cậu ta, chỉ là không nghĩ tới tên nhóc họ Tống lại tạo cho mình phong cách lạ lẫm này để xuất hiện ở đây.
Cao Lãng nãy giờ cũng há mồm sửng sốt, mấy giây sau anh ta nuốt một ngụm nước miếng, mắt vẫn không chớp khó tin mà hỏi.
"Boss, người chạy chiếc xe mô tô vừa rồi..
chẳng phải là Tống thiếu sao?".
"Ừm".
" Sao anh ấy cũng đến chỗ này, gu ăn mặc cũng khác lạ,suýt nữa tôi cũng không nhận ra!".
Tầm mắt Cao Lãng vẫn nhìn về hướng chiếc xe vừa lướt qua,suy nghĩ vẫn hơi mờ mịt.
Hoàn hồn nhìn lại ông chủ đã đi trước một đoạn rồi,anh ta vội vàng đuổi theo.
"Boss, chẳng lẽ Tống thiếu cũng có người quen ở đây?".
Có người quen hay không dĩ nhiên Nghiêm Cảnh Hàn là người rõ nhất,tên nhóc họ Tống đó vừa rồi chẳng phải từ nhà Nam Mẫn đi ra sao?
Cậu ta thế mà lại tìm được đến đây trước cả anh.
Hai người đã thân đến mức cậu ta có thể tự do qua lại nhà cô luôn rồi?
Còn ăn mặc thoải mái, chạy xe ngông cuồng như thế thì đâu phải lần đầu cậu ta đến đây?
Anh bước mạnh bước chân đi về phía trước.
Thời tiết buổi trưa ấm áp nhưng sao Cao Lãng lại cảm nhận được hàn khí đang tỏa ra từ trên người ông chủ nhỉ?
Anh ta có dự cảm tâm trạng ông chủ không ổn, thức thời im lặng đi bên cạnh không dám hó hé.
"Boss,là căn nhà này".Cao Lãng dè dặt chỉ tay vào căn nhà trước mặt.
Cánh cổng chưa đóng,xem ra vừa có người ra vào.
Nghiêm Cảnh Hàn cứ thế đi thẳng vào trong sân, vừa nghe thấy tiếng bước chân người trong nhà như đang trong cơn tức giận,ném thẳng tách trà ra cửa.
"Choa.n.g".
"Đi đi, lão già này có chết cũng không lợi dụng con gái để lấy tiền chữa bệnh".
Lực ném không mạnh nhưng cũng đủ để người ngoài sân giật mình một phen,Nghiêm Cảnh Hàn nhíu mày nhìn xuống mảnh vỡ cách mũi giày anh vài bước chân, xác trà cùng nước trong chén văng tứ tung.
Cao Lãng cũng hoang mang không kém, hết nhìn mảnh vỡ lại quay sang nhìn ông chủ.
Con mẹ nó, chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ ông Lạc lại thần thông quảng đại biết hôm nay ông chủ sẽ tới sao?
Nhưng ông Lạc vừa nói cái gì mà lợi dụng con gái chứ, ông chủ của anh ta chưa bao giờ biết lợi dụng phụ nữ!
Nghiêm Cảnh Hàn lướt qua mảnh vỡ đi vào cửa.
"Sao còn chưa chịu đi, chả lẽ đợi lão già này đích thân ra tiễn?".
"Ông Lạc!".
Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Khuôn mặt già nua quay đầu về hướng cửa,Lạc Bân nhíu chặt mày.
"Cậu lại là ai?".
Giọng nói này không giống cậu thanh niên vừa tới ban nãy.
Bởi vì bệnh tình ngày một trở nặng,khối u lớn dần chèn ép các dây thần kinh khiến thị lực cũng suy yếu, mắt ông bây giờ chỉ có thể thấy mờ mờ,không xác định được người trước mặt là ai, chỉ có thể phân biệt dựa vào giọng nói, nhưng giọng nói này rõ ràng rất lạ.
"Tôi là Nghiêm Cảnh Hàn!".
"Tôi không quen biết họ Nghiêm