Ánh lửa bập bùng trong đêm tối.
Một đêm không trăng không sao khiến sơn cốc hoang vắng mờ sương này bị bao bọc trong bóng đen vô tận, chỉ còn thấy thấp thoáng chút ánh sáng mờ ảo từ ngọn lửa lập lòe tít phía thật sâu bên trong.
Bóng đêm lạnh lẽo mà thê lương xen tiếng gió rì rào mang cả theo chút cảm giác buồn bã, sương mù cũng theo đó len lỏi qua từng ngõ ngách mỗi khi sắc đen phủ xuống nơi này.
Sơn cốc này rất lớn, nếu là vào ban ngày sẽ có thể nhìn thấy quanh đây núi non trùng điệp liên miên không dứt. Nhưng tại ban đêm lại chỉ có thể thấy những cái bóng cao lớn mơ hồ, như là những người khổng lồ lặng lẽ mà đứng sừng sững che chắn cho cả vùng đất.
Cái khe giữa hai ngọn núi cao phía Tây Bắc là con đường duy nhất nối mê vụ hoang cốc với bên ngoài, mà ở ngoài đó, trên con đường núi gập ghềnh hiểm trở đang có một bóng người đi tới.
Trong đêm chợt có sát ý, phía trước con đường núi có người lên tiếng, giống như thấp giọng quát mắng vài câu. Bóng người đi tới chỗ kia bỗng ngừng lại, nương theo ánh sáng lờ mờ có thể thấy đó là một nam tử trẻ tuổi mặc y phục màu đen trùm kín toàn thân thể.
Nam tử trẻ tuổi vẻ mặt điềm tĩnh, tựa hồ không bất ngờ với việc đột nhiên xuất hiện ngăn trở, nghe xong tiếng nói kia cũng tương tự thấp giọng trả lời một câu.
Một hỏi một đáp, như là khẩu lệnh, lại như tiếng lóng.
Tiếp đó, sát ý giấu trong đêm chậm rãi thối lui, nam tử kia lại tiếp tục đi thẳng về phía trước. Có điều một đoạn đường vào trong sơn cốc vốn yên ả này giờ lại có vẻ nghiêm ngặt khác thường, màn hỏi đáp như ban nãy diễn ra thêm tới ba lượt.
Nam tử áo đen một đường đối đáp trôi chảy, thần sắc trấn định lần lượt thông qua, vượt gió đêm mà dần dần tiến tới cửa vào sơn cốc.
Chỉ thấy cạnh lối vào có một gò núi nhô cao lên được đắp bằng những tảng đá lớn nhỏ không đều, mơ hồ chứng kiến trên đỉnh có một bóng người màu trắng đang đứng.
Nam tử bỗng dừng bước, đứng nguyên tại chỗ chốc lát rồi xoay người đi lên đỉnh gò.
Gò này chẳng có đường đi, cỏ dại mọc thành bụi, ngả nghiêng theo gió đêm. Vừa lên tới đỉnh, nam tử nhìn thấy trên mặt đất có một chiếc bảng gỗ được cắm thẳng đứng, mặt có khắc một bức đồ án kỳ dị: trên có thần linh bay lượn, dưới có quỷ quái rít gào, mà ở chính giữa là một cây đại thụ vô cùng khổng lồ chọc xuyên trời đất, nối thông thần quỷ.
Nam tử đảo mắt qua tấm bảng, chỉ dừng ở đồ án kia chốc lát rồi lập tức nhìn sang bóng người áo trắng đang khoanh tay mà đứng phía sau đó hơn một trượng.
Trong đêm đen, một thân áo trắng cực kỳ nổi bật kia như là cũng nghe thấy tiếng bước chân, xoay người lại, là một nam tử cực kỳ anh tuấn. Y thấy nam tử áo đen thì lộ vẻ tươi cười, nói:
- Đến rồi sao Hắc Lang.
Nam tử áo đen gọi là Hắc Lang kia gật gật đầu, đi tới, đồng thời miệng nói:
- Vân Kiếm, nếu cha huynh mà thấy huynh mặc thế này sẽ bị khiển trách đấy.
Vân Kiếm thoải mái cười nói:
- Không ngại, đại sự tối nay sắp tới, lão nhân gia còn phải lo rất nhiều chuyện trong sơn cốc, còn dư thời để ý ta sao?
Hắc Lang cười nhẹ, đi qua cùng Vân Kiếm sóng vai mà đứng, nhìn ra phương xa, chỉ thấy bóng đen che kín, dù không rõ từng dãy núi non nhấp nhô trải dài như ban ngày nhưng vẫn có thể tượng tượng sự hùng vĩ bao la của chúng.
Vân Kiếm bỗng nhiên thở phào một cái, nói:
- Hắc Lang, đệ vào Thần Giáo bao lâu rồi nhỉ?
- Sáu năm.
- Lâu như vậy rồi sao.
Trên mặt Vân Kiếm lộ vẻ cảm khái, lập tức mỉm cười nói:
- Ta còn nhớ rõ lúc đệ tới vẫn là một thiếu niên, không lớn hơn Tiểu Tình bao nhiêu, thế mà chớp mắt một cái các ngươi đều đã trưởng thành rồi.
Hắc Lang cười cười, không nói gì.
Vân