Gió đêm lạnh lùng thổi qua, buổi tối đó hàn ý dường như thổi sâu vào đến tận cốt tủy của hắn.Trong bóng tối bên ngoài phòng thình lình có một bóng đen đang co rúc gần đó.
Thời điểm có tiếng động phát ra lúc mở cửa, bóng đen dường như run nhẹ một cái sau đó nó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lục Trần đang đứng ngay cửa.Bóng đêm hắc ám vô biên vô hạn khiến cả thế giới dường như đều là một mảnh tăm tối.Giữa màn tối vô tận ấy lại tồn tại một đốm sáng lục quang phát ra tư bóng đen kiaĐó là một con mắt của A Thổ.[Dịch giả: dnp]Lục Trần bình tĩnh đứng ở cửa, ngay khoảnh khắc đối mặt với con mắt kia, hô hấp của hắn theo bản năng dường như ngừng lại.Hắn vốn cho là, với vô số lần hòa làm một thể với bóng tối chính hắn sớm đã có thói quen sống chung với hắc ám; Hắn vốn cho là, hắn gặp rất nhiều rất nhiều máu tươi, cừu hận, phản bội cùng tàn nhẫn; Hắn nguyên bản còn tưởng rằng, bản tâm của chính mình đã sớm cứng như sắt đá rồi, không còn nhận biết được cảm giác đau đớn, yếu đuối hay cảm động nữa.Hắn sai rồi.Hắn phát hiện mình sai thật rồi.Hắn từ từ ngồi xổm xuống, bắp thịt toàn thân hắn dần gồng lên, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể khống chế thân thể đang dần mất kiểm soát của chính mình.Ở trước người hắn truyền đến mùi máu tanh tưởi, dư quang từ khóe mắt của hắn đảo qua xung quanh, cho đến khi nhìn thấy thạch lộ đang chìm trong bóng tối bên cạnh mơ hồ có một vệt huyết tuyến thật dài như ẩn như hiện trên đó.Đó là vết máu hình thành từ sự thống khổ của thân thể khi ma sát với cát đá trên mặt đất.A Thổ liền bò tới trước người của hắn, tỉnh táo, nhưng không biết tại sao lại cực kỳ yên tĩnh.Lục Trần trầm mặc, duỗi tay sờ soạng thân thể nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên tay truyền đến cẩm giác ẩm ướt có chút sền sệt.
Tay hắn dường như cứng lại một lúc sau đó chậm rãi thu hồi về trước mặt.Xuyên qua từng ngón tay, hắn thấy rõ được từng giọt máu đang nhỏ xuống rơi tóc tách nghe như âm thanh của một tên ác ma đang cười gằn trong bóng tối“Phừng!”Một tiếng động nhỏ vang lên, trên tay Lục Trần xuất hiện một đốm lửa rọi sáng cả một vùng.Ngay tại khoảnh khắc này dường như có sự trùng điệp với buổi tối ngày hôm ấy, hắn lại một lần nữa trở lại lần đầu gặp mặt ở Mê Loạn Chi Địa, một cái bóng tiểu Hắc cẩu thê thảm ngập ngụa trong máu, cùng cảnh tượng trước mắt hắn chập chờn đè lên nhau.A Thổ dáng vẻ rất là bi thảm, trên thân thể của nó có ít nhất mấy chục vết thương do bị cắt, máu thịt be bét, trải rộng từ lưng của nó kéo tới trên bụng, cơ hồ không nhìn thấy một chỗ da thịt nào hoàn chỉnh cả.
Đuôi của nó chỉ còn lại một nửa, một nửa nữa thì không cánh mà bay; Hai cái chân của nó sau hoàn toàn tê liệt trên mặt đất, từng mảnh xương trắng trực tiếp lộ ra, chỉ còn hai chân trước xem ra vẫn tính là hoàn chỉnh, nhưng cũng là máu thịt be bét.
Xem ra, nó thật giống là dựa vào này hai chân trước này mà mạnh mẽ bò về.Lỗ tai của nó thiếu mất một khối, trên đầu nó cũng có mấy đạo vết thương đáng sợ, như là bị lưỡi dao sắc trực tiếp chém vào đầu, mà ở trên mặt của nó, một đạo vết đao sâu hoắm cắt ngang qua mắt trái của nó, chỉ để lại lỗ đen ngòm đang rỉ máu.Đạo U lục ấy phát ra từ con mắt duy nhất còn nguyên vẹn của nó.Hàm răng Lục Trần cắn chặt, vang lên tiếng kẽo kẹt khi hai hàm răng đang nghiến lại với nhauSau một lát, hắn vứt phăng nguồn sáng duy nhất trên tay, duỗi tay ra nhẹ nhàng ôm A Thổ vào lòng.
Ánh sáng trong nháy mắt vụt tắt, hắc ám vọt tới nuốt trọn tất cảMáu tươi ròng ròng chảy xuống nhuộm đỏ cả vạt áo của hắn, từng giọt huyết châu tanh tưởi chậm rãi nhỏ xuống chạy trên da thịt của hắn.Hắn ôm chặt lấy nó, nhích lại gần lồng ngực của chính mình hơn.Dường như là nghe được tiếng tim đập quen thuộc của hắn, A Thổ ngẩng đầu lên, trong con ngươi lập loè u lục lóe lên một chút vui mừng, như ánh sáng lấp lánh của bảo thạch ở trong màn đêm, xoa dịu hết thảy đau khổ của nó.Nó cố hết sức khẽ nâng thân thể, lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm mặt Lục Trần một hồi.
Sau đó, thân thể trầm hẳn xuống, không còn chút động đậy nằm trong lòng hắn.[Dịch giả: dnp]Đó là một đêm rất dài, bi thương nhân sinh dường như vĩnh viễn không có điểm dừng.Gió đêm gào thét thổi liên tục, xẹt qua núi non nguy nga trùng điệp va thẳng vào từng đám mây đen ngòm trên vòm trời, nhưng thủy chung vẫn không thể nào làm tiêu tan nổi tầng sương mù dày đặc vẫn tồn tại trên Côn Lôn sơn.Vài đạo điện quang từ nơi sâu xa tầng mây rong ruổi chạy qua, vặn vẹo như cuồng dã ngân xà, chốc lát sau, phía chân trời vang lên tiếng sét đánh ầm ầm.Bốn toà Thiên Khung Vân Kỳ phong cao to vẫn đứng sừng trôi nổi giữa đất trời, trong đêm đen nhìn qua giống như là bốn cái người khổng lồ đang đứng bất động giữa thiên địa, phân chia tứ phương, bảo vệ mảnh sương mù cấm địa Côn Lôn sơn ở giữa.Giữa một khu vực trắng xóa giống như băng tuyết thế giới, phong bạo vây quanh, trên ngọn sơn phong cao nhất kia ngay lúc này có một khô gầy lão nhân đang đứng chắp tay, nhìn chăm chú vào một mảnh hắc ám phía dưới, đối lập với khí tức toàn thân có vẻ suy kiệt là đôi mặt sáng ngời đầy vẻ áp bách đang nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó tận sâu trong mảnh sương mùĐứng sau người hắn cách đó không xa, Bạch Liên đang yên tĩnh đứng đó.Trong đêm khuya đầy sương lạnh, chẳng biết vì sao bên cạnh vị chân quân vô cùng mạnh mẽ kia không hề có hai tên đệ tử đã thành danh nhiều năm của hắn, mà là chỉ có mỗi một tiểu cô nương vừa mười tuổi.Chỉ có điều xem ra, Bạch Liên vẫn một vẻ mặt lành lạnh mà đứng, nhìn qua không hề có chút cảm xúc, ngoại trừ có chút tôn kính đối với người đang đứng trước mặt là Bạch Thần chân quân ra thì chẳng hề tồn tại bất kỳ tâm tình khác trên khuôn mặt của nàngĐối với một thiếu nữ tuổi tác không lớn mà nói, điều này có vẻ không tầm thường chút nào.Cũng không biết trải qua bao lâu, Bạch Thần chân quân xoay người lại, nhìn Bạch Liên một chút, ánh mắt hướng tới bộ y phục lông chồn trắng như tuyết trên người nàng, hơi cười, hỏi: “Lạnh không?”“Không lạnh ạ.” Bạch Liên bình tĩnh nói.Bạch Thần chân quân gật gật đầu, trong mắt lộ ra một tia vui vẻ, thậm chí còn có một chút cảm thán, nói:“Ngươi đứa nhỏ này, dù sao vẫn là thiên tư quá tốt.
Lúc này mới tu hành ‘Phong tuyết kinh’ một thời gian ngắn, tuy rằng còn chưa được gọi là nhập môn nhưng