Lúc đi từ bên trong cái gian phòng kia đi ra, sắc mặt Lục Trần vẫn không có chút gì là thay đổi, chẳng có tí tức giận hay ủ rũ gì cả, giống như lời tuyên án trước đó của tu sĩ Kim Đan tên là Lâm Thịnh kia đối với hắn hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nàoHắn khẽ ngẩng đầu nhìn lên, hôm nay bầu trời trong xanh, mây trắng lững thững trôi, hẳn là một ngày đẹp trờiHắn chỉ nhìn một lúc, sau đó hướng về Thảo Viên đi đến.Dọc đường đi hắn có gặp rất nhiều người quen hướng hắn mà tỏ vẻ chào hỏi, thế nhưng tựa hồ nhìn dáng vẻ Lục Trần hôm nay có tâm sự nặng nề, một đường trầm mặc đường như cái gì cũng không thấy cứ thế mà đi thẳng đến môn hộ Thảo ViênSơn phong thổi qua mang theo cái mùi đặc trưng của thảo mộc lan tỏa khắp mọi nơi, trước mặt Lục Trần là những mảnh linh điền chi chít đều tăm tắp, hắn chỉ liếc mặt một cái sau đó mặt không chút cảm xúc mà cất bước, chỉ là hướng hắn đi lại không phải là hướng mảnh linh điền kia của hắnĐúng lúc đó, bỗng có một âm thanh kinh hỉ vang lên từ sau lưng hắn“Lục đại ca, ngươi...!Ồ, làm sao sắc mặt ngươi lại khó nhìn như vậy?”Lục Trần khẽ dừng bước rồi xoay người lại rồi lẳng lặng đứng vậy mà nhìn Dịch Hân đang từ phía sau chạy tới“Lục đại ca, ngươi không sao chứ?”Ánh mắt Lục Trần hơi rủ xuống, sau một lát lắc đầu một cái“Ta không sao cả.”Nhìn dáng vẻ Dịch Hân tựa hồ có chút không yên lòng về hắn“Lục đại ca, ngươi có muốn đi về nghỉ ngơi một hồi không? Ta có thể xin nghỉ giúp ngươi a.”Lục Trần tùy tiện nói:“Ngươi vẫn tốt nhất là đừng đi tìm Lâm Thịnh sư thúc, hắn sẽ không nghe lời ngươi đâu.”“A?” Dịch Hân có chút ngạc nhiên, tùy tiện nói,“Quên đi, ta trước tiên đi cùng ngươi vậy, đứng ở trên đường như vậy cũng có chút khó nói chuyện.”Lục Trần do dự chốc lát, ánh mặt hắn liếc qua một chút xung quanh, cuối cùng dừng lại ở một địa phương cách đó không xa rồi lập tức gật gật đầu, nói: “Được.”[Dịch giả: dnp]“Cái gì cơ?”Cạnh khối linh điền của Lục Trần, hai người đang sóng vai ngồi cạnh đó, Dịch Hân xem ra có chút tức giận bất bình nói,“Lâm sư thúc sao có thể làm như vậy, rõ ràng biết ngươi tu luyện xảy ra sự cố dẫn đến tổn thương thân thể, thế mà vẫn trừng phạt ngươi.
Đây không phải là cố tình bắt nạt người sao?”So với lúc vừa mới tới Thảo Viên, giờ đây sắc mặt Lục Trần đã hòa hoãn lại rất nhiều, hắn nhìn dáng vẻ đang hoa chân múa tay tức đến xì khói của Dịch Hân mà cười khổ khuyên:“Quên đi, dù sao cũng là ta có lỗi trước.”Dịch Hân cắn môi một cái rồi nói:“Vậy cũng không được, đệ tử tạp dịch như Lục đại ca, ở Côn Lôn sơn vốn đã không kiếm được nguồn thu nào khác rồi, cả năm không phải chỉ trông chờ vào khoản thưởng thu hoạch linh thảo cuối năm sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Lâm sư thúc hắn tùy tiện nói một hồi, liền đem mọi công lao của ngươi đều bỏ đi...”“Chỉ bằng hắn là tu sĩ Kim Đan a.” Lục Trần tỏ vẽ bất đắc dĩ.Dịch Hân nghẹn một hồi, nhất thời im lặng, không biết nên nói cái gì nữa cho phải, sau một hồi lâu nàng mới có chút buồn bực nói:“Ngược lại ta lại cảm thấy là chuyện này có chút không đúng.” Nàng tạm ngừng trong chốc lát rồi đột nhiên sáng mắt lên, nhìn Lục Trần hỏi:“Lục đại ca, ngươi có muốn ta lén đi cầu xin Nhan sư thúc không, cầu sư thúc thay mặt ngươi đứng ra biện hộ.
Sư thúc lão nhân luôn đối xử với ta rất tôt, nếu ta cầu nàng, nàng nhất định sẽ đáp ứng.”Lục Trần chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt hắn lóe lên một chút ánh sáng rồi lập tức cười cợt, ôn hòa nói:“Không cần thiết đâu, vị kia Nhan sư thúc kia của ngươi là một Kim Đan có danh tiếng lâu năm, cái nhân tình này rất nặng, tội gì phải lãng phí vì loại chuyện nhỏ nhặt như thế này.”“Thế nhưng ngươi...”“Ta không phải nói ta không sao rồi ư.” Lục Trần cười vỗ vỗ đầu thiếu nữ,“Tại sao lời nói của ta ngươi cứ cố tình quên đi là làm sao”“Ai nha, đã nói đừng đánh vào đầu của ta nữa rồi mà.”Dịch Hân vừa xoa xoa trán vừa mắng, bất quá nghe Lục Trần vừa nói như thế, nàng đúng là cũng yên tâm hơn một chút, nàng lập tức lấy từ trong lòng ra một cái bọc nhỏ rồi đưa cho Lục Trần“Cho ngươi, Lục đại ca.”Lục Trần tiếp nhận rồi liếc mắt qua nhìn nàng, hỏi: “Đây là cái gì?”“Lá trà nhà ta trồng được a.” Dịch Hân cười nói“Lần trước không phải đã đề cập với ngươi một lần rồi sao? Tuy rằng đây không phải là loại trà “Tiểu Hạc” nổi danh nhất Dịch gia nổi danh chúng ta nhưng cũng là loại Thượng phẩm, so với đại đa số lá trong cửa hàng tại Côn Ngô Thành chỉ có hơn chứ không có kém đâu.”Lục Trần gật gật đầu, khẽ quấn cái túi đựng trà vào tay, thời điểm hắn ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy ánh sáng ban mai chiếu tới nhẹ nhàng phủ lên thiếu nữ xinh đẹp đang tươi cười đứng giữa đám cây xanh mơn mởn xung quanh, giống như một bông hoa mỹ lệ với nụ cười đầy vẻ ấm áp của mặt trời vậyDù cho ở trên dung nhan mỹ lệ ấy có tồn tại một vệt huyết sắc nhàn nhàn không thể nào xóa đi được nhưng dưới nụ cười ấm áp đó tựa hồ hết thảy hắc ám cùng bi thương đều bị xóa mờ đi.“Lục đại ca, ngươi thật sự không sao chứ? Nhìn ngươi có chút thất thần vậy, có phải là cảm thấy rất khó chịu đúng không?” Dịch Hân quan tâm hỏi.Lục Trần khẽ cười: “Không sao thật mà.”“Ừm.” Dịch Hân lại nói, “Đúng rồi, mấy ngày nay sao ta không thấy A Thổ đâu vậy, nó có khỏe không?”Lục Trần nhìn nàng một lát rồi trả lời“Nó vẫn rất khỏe, vẫn như thường lệ, cả ngày chạy đi chơi đến nỗi ta còn chả thấy bóng dáng nó đâu”Dịch Hân chép miệng nhìn hắn với vẻ oán giận:“Có đúng không vậy, mấy ngày trước ta có đi tìm nó mấy lần, kết quả chả một lần gặp được.
Lục đại ca ngươi cứ để nó lưu lạc cả ngày trong rừng như thế ta sợ nó sẽ xảy ra chuyện đó.”Lục Trần trầm mặc một chút: “Ngươi nói cũng có đạo lý.”“A?” Dịch Hân nhất thời trở nên hưng phấn“Ngươi nói gì cơ? Trước đây chả bao giờ nghe lời ta khuyên bảo, sao bây giờ lại đồng tình rồi.Lục Trần cười cười, nói:“Ngươi yên tâm đi, gần đây ta có chút bận rộn khá nhiều chuyện, chờ qua đoạn thời gian này, ta sẽ quản lý nó chặt chẽ một chút sẽ không để nó chạy loạn nữa thế thì ngươi sẽ được đến chơi với nó thường xuyên hơn, được chưa?”Dịch Hân cười hì hì: “Tốt!”[Dịch giả: dnp]Bên trong một sơn mạch không rõ niên đại, tồn tại một hốc cây chả rõ nhật nguyệtTrong hốc cây già cỗi loang