Ngay từ lúc Trần Thiên Bảo cùng Phạm Nhật Mai đến rạp chiếu phim và nhận ra người bí ẩn vẫn tiếp tục theo dõi thì hắn đã bắt đầu lên kế hoạch giăng bẫy đưa hung thủ vào rọ.
Lúc đó hắn đã nhắn tin cho ông bố Đại Tá của mình thông báo có kẻ lạ mặt theo dõi, một phần Trần Thiên Bảo cũng lo lắng nếu đối phương bất ngờ ra tay thì sẽ nguy hiểm đến Phạm Nhật Mai nên phải thông báo cho ông Trần Thanh Hải biết.
Lúc đó ông âm thầm cho người đi theo bảo vệ bọn họ, để cho vở kịch diễn ra thật tự nhiên làm cho hung thủ không có chút nghi ngờ, Trần Thiên Bảo vẫn tiếp tục cùng Phạm Nhật Mai đi chơi dưới sự theo dõi bảo vệ của công an.
Tối hôm trước đó hắn nhận ra kẻ theo dõi thấy mình về nhà thì sẽ bỏ đi nên Trần Thiên Bảo quyết định biến bản thân mình thành miếng mồi nhử níu kéo hung thủ.
Quả nhiên kẻ bịt mặt cho rằng mục tiêu chỉ là một tên nhóc học trung học nên đã đi theo.
Khi thấy Trần Thiên Bảo dừng lại gọi mình ra hắn có chút bất ngờ nên còn chờ thêm nửa giờ đồng hồ, khi đã hoàn toàn yên tâm rồi mới bắt đầu lộ diện, kết quả bây giờ hai tay hắn đang nằm gọn trong còng số 8.
Ông Trần Thanh Hải từ từ bước đến bên cạnh hắn ân cần hỏi han:
- Con không sao chứ?
Trần Thiên Bảo nén cơn đau trên vết thương ở cánh tay trái đáp lại:
- Không sao ạ!
Trần Thanh Hải không ngờ rằng con trai mình có thể vạch ra một kế hoạch tỉ mỉ đến như vậy, những ngày gần đây ông cảm thấy hắn đương như biến thành một con người khác vậy.
Nhìn vào bóng lưng hắn đôi mắt ông hiện lên một chút thay đổi rất nhỏ mà không có bất kỳ người nào phát hiện ra.
Trần Thiên Bảo đi theo đoàn chiến sĩ công an đến trụ sở cảnh sát.
Hắn cùng ông Trần Thanh Hải với một vài chiến sĩ công an khác nữa đứng trong một căn phòng tối tăm, trước mặt bọn họ là một tấm kính lớn có thể nhìn sang căn phòng bên cạnh.
Đây chính là loại gương hai chiều để quan sát những nghi phạm đang bị thẩm vấn, ở căn phòng bên cạnh lúc này có hai chiến sĩ công an đang thực hiện cuộc thẩm vấn với người đàn ông bọn họ vừa bắt được.
Sau khi được đưa vào phòng thẩm vấn, các chiến sĩ công an liền tháo chiếc khẩu trang trên mặt hắn ta xuống để lộ vết sẹo kéo dài cạnh miệng đến mang tai trong khá đáng sợ.
Trần Thiên Bảo vừa nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông này liền nhướng mày lên như vừa nghĩ ra vấn đề gì đó.
Một chiến sĩ công an kéo chiếc ghế đối diện hung thủ ra ngồi rồi ngồi xuống, người còn lại cũng ngồi xuống một chiếc bàn trong góc phòng bắt đầu mở cuốn sổ trước mặt ra chuẩn bị ghi chép.
Trong phòng thẩm vấn ngoài ba người bọn họ còn có một chiếc máy quay ghi lại toàn bộ quá trình thẩm vấn.
Chiến sĩ công an ngồi trước mặt nạn nhân lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
- Cậu có thể cho tôi biết tên được không?
- Thái! - Người đàn ông mặt sẹo chỉ mở miệng nói ra cái tên của mình, trong khi hắn nói vết sẹo trên mặt chuyển động trông khá đáng sợ.
Nếu những đứa trẻ nhỏ nhìn thấy cảnh này có lẽ bọn chúng sẽ nghĩ ngay đến “ông Kẹ” mà bố mẹ bọn chúng thường hay doạ rằng: ông Kẹ sẽ đến để bắt những đứa trẻ hư không nghe lời bố mẹ.
Trong phòng thẩm vấn chiến sĩ công anh lại tiếp tục hỏi:
- Cả họ và tên!
- Không có họ chỉ có tên thôi!
Chiến sĩ công an đẩy một tấm ảnh đến trước mặt Thái rồi giọng nói bắt đầu trở nên lạnh lùng hỏi
- Anh có biết người này không?
- Không biết.
Thái không thèm nhìn vào tấm ảnh vừa được đẩy đến trước mặt mình mà đã ngay lập tức trả lời.
Chiến sĩ công an nhìn thẳng vào mắt hắn quan sát từng sự thay đổi dù là nhỏ nhất của Thái một lúc sau anh ta đặt lên bàn một thiết bị gì đó rồi ấn nút chạy.
Từ trong thiết bị đó giọng nói của Thái chậm rãi phát ra:
- Thằng đó tên là Nguyễn Văn Ba à? Nó đã thấy những thứ không đáng thấy nên bắt buộc phải chết!
- Anh còn gì để chối nữa không? Bây giờ hãy nói cho tôi biết vì động cơ gì mà anh đã giết người đàn ông tên Mai Thanh Sơn, còn có biệt danh là Siu Nhỏ Cú?
- Tôi chưa từng nghe đến tên của người này!
Chiến sĩ cảnh sát đập mạnh xuống bàn quát lên:
- Vậy vì lý do gì anh có mặt tại hiện trường nơi ông Siu Nhỏ cú bị sát hại? Có phải Nguyễn Văn Ba vì đã nhìn thấy cảnh anh giết ông ấy nên anh cũng thủ tiêu cậu ta hay không?
Tên Thái nhìn chiến sĩ công an với một ánh mắt châm chọc, trên môi hắn nở một nụ cười nửa miệng nói:
- Bời vì tôi có mặt tại hiện trường nên bị quy vào tội giết người à? Nếu vậy thì mang bằng chứng ra đây đi!
Đúng là trong tay cảnh sát hiện giờ không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh Thái đã ra tay sát hại Siu Nhỏ Cú và Nguyễn Văn Ba, tất cả chỉ là dựa vào lời thú nhận nửa vời của hắn qua đoạn băng ghi âm, chỉ với bấy nhiêu đó thì không thể đủ bằng chứng buộc tội hắn trước tòa được.
Mất thêm gần 2 tiếng đồng hồ các chiến sĩ công an vẫn không hỏi thêm được bất kỳ thông tin nào.
Hai người chiến sĩ công an bước sang căn phòng nơi Thiếu tướng Vũ Ngọc Hà cùng với hai cha con Trần Thiên Bảo đang đứng quan sát.
Tất cả bọn họ nhìn vào tấm kính trước mặt theo dõi từng hành động của Thái đang ngồi một mình trong phòng thẩm vấn.
Thái dường như biết được có người đang quan sát mình, hắn ngước lên hướng ánh mắt châm chọc nhìn vào tấm kính, từ tầm nhìn của hắn thì đó đơn giản chỉ là một tấm gương phản chiếu lại căn phòng thẩm vấn mà hắn đang ở trong đó, trên miệng hắn tiếp tục vẽ lên một điệu cười nhếch mép đầy khinh thường.
Thiếu tướng Vũ Ngọc Hà hừ lạnh một cái rồi quay sang nói với Trần Thiên Bảo:
- Cháu làm tốt lắm rồi! Quay về nhà nghỉ ngơi đi!
Trần Thiên Bảo nhíu mày nhẹ một cái nhìn vào Thái thông qua tấm gương hai chiều, mất vài giây nghĩ ngợi hắn quay sang nói với Vũ Ngọc Hà:
- Có thể để cháu thử được không?
Thiếu tướng Vũ Ngọc Hà cùng với Trần Thanh Hải hơi có chút bất ngờ, với những gì Trần Thiên Bảo thể hiện đã đủ khiến bọn họ kinh ngạc lắm rồi, chẳng nhẽ hắn còn biết cả tâm lý tội phạm nữa hay sao?
Nhìn vào biểu cảm trấn tĩnh của Trần Thiên Bảo, Thiếu Tướng Vũ Ngọc Hà cũng muốn thử một phen nên gật đầu đồng ý.
Trần Thiên Bảo ngay sau đó