Trần Thiên Bảo đang ngon giấc thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Không biết là ai mà sáng sớm đã đến bấm chuông như vậy, có khi nào là một tên nhóc nào đó nghịch ngợm không?
Trần Thiên Bảo cho rằng nếu đúng là có khách thì Phan Như Ý sẽ ra mở cửa nên hắn yên tâm tiếp tục chìm vào giấc ngủ, một lúc sau tiếng chuông điện thoại vang lên báo hiệu cuộc gọi đến.
Hai mắt Trần Thiên Bảo vẫn nhắm chặt đưa tay sờ soạng tìm kiếm vị trí của cái điện thoại đang liên tục reo lên, sau một lúc âm thanh thông báo cuộc gọi đến biến mất thì hắn cũng ngừng việc tìm điện thoại chuẩn bị tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Không để cho mong muốn của hắn được thoả mãn, hắn chưa kịp quay lại giấc ngủ thì một lần nữa chuông báo lại reo lên.
- #$%¥#^.....! Mới sáng sớm mà thằng khứa nào cứ gọi vậy nhỉ?
Nếu lần này còn không nghe điện thoại thì có lẽ hắn sẽ không được yên giấc mất, cầm cái điện thoại lên bấm nhận cuộc gọi rồi áp vào tai, Trần Thiên Bảo mang theo giọng ngái ngủ hỏi:
- Thằng nào mà sáng sớm cứ gọi hoài vậy?
- Thằng bố mày đây! - Từ bên kia điện thoại giọng nói Trần Thanh Hải vang lên khiến cho hắn ngay lập tức bật dậy khỏi giường đồng thời cơn buồn ngủ cũng theo đó mà biến mất.
Không chờ cho Trần Thiên Bảo giải thích ông Trần Thanh Hải trầm giọng nói:
- Nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi mà vẫn còn ngủ?
Trần Thiên Bảo đưa điện thoại ra trước mặt nhìn vào thì thấy đã hơn 9 giờ sáng, vậy mà hắn cứ nghĩ bây giờ vẫn còn là sáng sớm.
Trần Thiên Bảo áp điện thoại vào tai rồi e dè nói:
- Bố gọi có việc gì không?
- Xuống mở cửa cho Phạm Nhật Mai, con bé đứng ngoài cổng nửa tiếng đồng hồ rồi đấy, nó bấm chuông cửa với gọi điện cho con mà không thấy trả lời nên mới gọi cho bố để hỏi đấy!
Trần Thiên Bảo không dám chậm trễ đáp lại:
- Con ra mở cửa ngay đây ạ!
Thì ra tiếng chuông cửa cùng với cuộc điện thoại đầu tiên là của Phạm Nhật Mai.
Hắn đúng là có nghe thấy tiếng chuông nhưng lại nghĩ Phan Như Ý vẫn còn ở nhà nên cô sẽ mở cửa.
Nhưng lúc này đã là 9 rưỡi sáng Phan Như Ý chắc hẳn đã đến trường.
Có điều Trần Thiên Bảo cũng không ngờ Phạm Nhật Mai lại tìm đến nhà lúc này, chẳng nhẽ cô lên lớp không thấy hắn nên lại tìm đến?
Trần Thiên Bảo nhanh chóng đi xuống mở cửa cho Phạm Nhật Mai vào nhà.
Sau khi Phạm Nhật Mai đã vào trong nhà Trần Thiên Bảo mới nói:
- Xin lỗi anh ngủ quên! Mà sao em lại đến đây?
Phạm Nhật Mai hơi xụ mặt nhìn vào hắn nói:
- Anh không muốn em đến đây à?
- Chỉ là anh đang ngủ nên để em đứng bên ngoài nên mới thắc mắc vậy thôi!
Ngay lập tức Phạm Nhật Mai tươi tỉnh trở lại nói:
- Em biết thế nào anh cũng nghỉ để tiếp tục đi điều tra nên em mới nghỉ để được đi cùng anh đấy!
Lúc này manh mối cũng chẳng có gì nhiều, nếu không phải hôm qua Trần Thanh Hải mang về tin tức có hai cô gái khác cũng bị mất tích thì có lẽ hắn cũng chẳng biết phải điều tra từ chỗ nào.
Dù sao Phạm Nhật Mai cũng đã đến rồi thì hắn đành đưa cô đi cùng.
Trần Thiên Bảo quyết định hôm nay sẽ tìm đến đồn công an hỏi chút tin tức về hai cô gái tên Phương Anh và Quỳnh Thu rồi đi điều tra, hắn cần nhanh chóng kết thúc công việc thám tử trung học này để tập trung vào tìm kiếm Thiên Vũ.
Cái tên này hiện tại đang nắm giữ những điều rất quan trọng, Thiên Vũ không chỉ biết đến việc Trần Thiên Bảo đã giết đồng đội của hắn mà còn là cơ sở để Trần Thiên Bảo có thể dẹp bỏ cái thế lực ngầm đang manh nha bành trướng thế lực được điều hành bởi Huấn Rose.
Trần Thiên Bảo lúc này quay sang hỏi Phạm Nhật Mai:
- Em ăn sáng chưa?
- Rồi ạ!
- Có muốn ăn nữa không?
Phạm Nhật Mai giống như phùng mang trợn má lên nói:
- Anh muốn em thành con heo à?
Con gái đôi khi là một giống loài hết sức khó hiểu.
Những lúc họ muốn ăn thì cho dù có mưa giông bão táp cũng sẽ tìm cách ăn cho bằng được, những lúc như vậy bạn trai của cô gái đó sẽ là người đầu tiên bị hành hạ, còn những lúc họ không muốn ăn mà lại đề cập đến thì cũng sẽ gặp phải rắc rối không nhỏ.
Trần Thiên Bảo lúc này cũng không nói gì thêm tránh rước họa vào thân, đối với kẻ thù hắn có thể đối xử tàn nhẫn, nhưng người thân thì hắn chưa từng nặng lời chứ không nói đến việc đi đường quyền.
Phạm Nhật Mai không có việc gì làm đành mở tivi lên xem trong lúc chờ hắn ăn bữa sáng đã được Phan Như Ý chuẩn bị trước khi cô đến trường.
Sau khi ăn uống xong xuôi, dọn dẹp sạch sẽ Trần Thiên Bảo trở lại phòng thay đồ rồi mới lên tiếng gọi Phạm Nhật Mai đang mải mê xem phim:
- Chuẩn bị đi thôi em!
Phạm Nhật Mai nhanh chóng tắt tivi rồi đi theo hắn.
Hôm nay cô không đến lớp nên không mặc đồng phục học sinh nữa mà thay vào đó là một một chiếc váy liền dài đến ngang gối.
Khuôn mặt cô hơi trang điểm nhẹ nhàng khiến cô trở nên có chút trưởng thành chứ không nhí nhảnh như lúc mặc đồng phục và không trang điểm.
Phạm Nhật Mai cầm một đôi giày thể thao Gucci đắt tiền lên từ từ xỏ vào chân, không biết có phải do thích mèo Hello Kitty hay không mà trên đôi giày của cô còn có hình ba con mèo mặc dù đó không phải là mèo Kitty.
Đôi giày này có giá tiền không nhỏ, nhưng với khối tài sản khổng lồ của ông Phạm Quang Vinh thì mua một trăm đôi giày như thế cũng không thấm vào đâu.
Nhìn vào đôi giày này khiến Trần Thiên Bảo có chút nhớ đến Nguyễn Gia Hân, nàng cũng rất thích một đôi giày giống hệt Phạm Nhật Mai đang đi lúc này.
Thấy hắn ngây ngốc nhìn xuống chân mình Phạm Nhật Mai cười rạng rỡ hỏi:
- Có đẹp không?
Trần Thiên Bảo bị câu hỏi của cô kéo về với thực tại, hắn nở một nụ cười nói:
- Cũng được!
- Xì..! - Phạm Nhật Mai liền bĩu môi phì một tiếng, biết là hắn đang đùa nên cô cũng không so đo.
Phạm Nhật Mai đúng với phong cách của một tiểu thư, với bộ đồ hàng hiệu cô mặc trên người vừa có chút sang trọng lại nhưng cũng không kém phần trẻ trung phong cách.
Phạm Nhật Mai sau khi đã xỏ xong giày liền đứng lên ôm lấy một cánh tay hắn hỏi:
- Bây giờ chúng mình đi đâu hả anh?
- Trước tiên đến đồn công an hỏi một chút tin tức rồi tính tiếp!
Sau một hồi mà không thấy Phạm Nhật Mai đáp lại hắn nhìn cô hỏi:
- Em không thích à? Hay là anh đưa em đi chơi?
Phạm Nhật Mai lắc đầu cười nói:
- Không phải! Chỉ cần đi cùng anh thôi thì đi đâu cũng được!
Công việc điều tra thế này đối với phụ nữ quả thực không mang lại nhiều hứng thú, nhất là Phạm Nhật Mai vẫn còn trẻ tuổi thích vui chơi hơn là công việc như vậy.
Bất quá cũng chẳng còn cách nào khác, Trần Thiên Bảo đã nhận lời giúp đỡ điều tra rồi thì phải làm đến nơi đến chốn mới thôi.
Sau một lúc gọi taxi và di chuyển, Trần Thiên Bảo cùng Phạm Nhật Mai đã đến đồn công an nơi Trần Thanh Hải làm việc, ngay khi hắn đẩy cửa đi vào bên trong liền có một chiến sĩ công an đi đến trước mặt Trần Thiên Bảo hỏi:
- Hai người có chuyện gì?
Ngay sau khi hỏi xong câu hỏi của mình, chiến sĩ công an không để cho Trần Thiên Bảo nói gì liền thốt lên:
- Ủa...?!? Con của Trưởng phòng Trần Thanh Hải phải không?
Trần Thiên Bảo gật đầu, hình như chiến sĩ công an này hắn đã từng gặp qua ở đâu đó rồi thì phải.
Đúng rồi, mới vài ngày trước khi hắn và Phạm Nhật Mai bị một tên ất ở quấy rối ở quán cơm, chiến sĩ công an này cùng một người nữa đã đến bắt tên đó đi trước khi hắn ta bị Trần Thiên Bảo cướp đi vài cái răng.
Hôm đó hai người công an đến nhanh rồi bắt người đi cũng nhanh, vì vậy Trần Thiên Bảo còn chưa kịp quan sát kỹ, nhưng dựa vào thái độ của anh ta cũng có thể nhận ra là đang giúp đỡ mình.
Lúc này Trần Thiên Bảo mới có dịp đánh giá qua vị chiến sĩ công