Đối với cô gái này đã Trần Thiên Bảo hình thành một nỗi hận từ sâu thẳm tâm hồn.
Nếu là người bình thường cho dù hận thế nào thì thời gian trôi qua cũng sẽ nguôi ngoai.
Nhưng bản tính của hắn là vậy, một khi đã yêu thì sẵn sàng hi sinh cả tính mạng để bảo vệ người phụ nữ của mình, một khi đã hận thì khó có thể buông bỏ oán niệm.
Đối với kẻ thù cũng vậy, một khi đã gây thù chuốc oán với Trần Thiên Bảo thì tốt nhất nên tìm cách trốn đến một nơi không ai biết, nếu xui xẻo để hắn bắt gặp thì chỉ có hai lựa chọn là buông tay đầu hàng hoặc chết, trong mắt bọn chúng hắn chính là một tên hung thần đáng sợ.
Bước chân Trần Thiên Bảo khựng lại ngay khi nhìn rõ người gặp nạn đang nằm đó là Tường Vi, hình ảnh hai người đứng dưới cơn mưa tầm tã trong buổi tối cách đây 8 năm một lần nữa quay về trong tâm trí hắn, từng câu nói của cô một lần nữa vang lên: “Em đã yêu một người khác giàu có rồi!”
Trần Thiên Bảo cứ thế đứng ngây ra, thấy điều này Phạm Nhật Mai liền kéo cánh tay hắn:
- Anh sao thế?
Lúc này Trần Thiên Bảo mới quay trở lại thực tại, hắn hơi lắc đầu xua tan ký ức trong đầu rồi vội bước đến bên cạnh Tường Vi, hẳn là cô đã bước một chân qua cửa tử rồi, nếu hắn còn chậm trễ nữa chỉ e là sẽ khó mà giữ được tính mạng.
Trần Thiên Bảo cúi xuống cẩn thận lắng nghe cảm nhận hô hấp của Tường Vi, nhịp tim lúc này đã rất chậm rồi, bất kỳ lúc nào cũng có thể dừng lại chấm dứt sự sống mỏng manh của cô.
Không chậm trễ thêm một giây nào nữa hắn đặt một tay lên lồng ngực Tường Vi bắt đầu thực hiện động tác ép tim, đúng ra để thực hiện chính xác động tác ép tim thì cần sử dụng hai tay, có điều lúc này một tay của hắn còn nằm bên trong thạch cao nên chẳng còn cách nào khác.
Để sơ cứu cho một người bị đuối không phải dốc ngược người đó lên vai để nước thoát ra ngoài là xong.
Biện pháp đúng nhất phải là ép tim thổi ngạt, trong quá trình đó nước sẽ tự động được đẩy ra ngoài mà không cần phải dốc ngược nạn nhân lại.
Lúc này Trần Thiên Bảo chỉ mới thực hiện được một nửa đó là ép tim, phần còn lại chính là phải thổi ngạt, sau một hồi suy nghĩ hắn liền gọi người cứu hộ lại gần.
Chả hiểu tại sao quản lý bãi biển lại nhận một người cứu hộ không biết sơ cứu vào làm việc, điều đó bây giờ cũng chẳng quan trọng nữa, một điều đơn giản là ép tim nếu anh ta cũng không làm được nữa thì hắn cũng bó tay, cơ mà tay hắn vốn dĩ đang bị bó sẵn rồi còn đâu.
Hướng dẫn qua một chút thì người cứu hộ cũng hiểu được phải ép tim như thế nào liền bắt tay vào thực hiện.
Về phía Trần Thiên Bảo, nhìn vào đôi môi đã tái nhợt đi của Tường Vi khiến hành động của hắn chậm lại.
Lắc đầu một cái bỏ qua sự phân vân trong đầu hắn cúi xuống dùng một tay bịt mũi Tường Vi lại rồi cúi xuống phủ lên đôi môi tím tái kia rồi mạnh mẽ thổi vào.
Cứ như vậy sau vài phút ngắn ngủi từ trong miệng của Tường Vi nôn ra một ngụm nước, mạch của cô lúc này vẫn còn yếu nhưng may mắn là xe cứu thương đã đến, mạng sống của có thể được giữ lại.
Những người dân vây xung quanh thấy vậy liền bắt đầu vỗ tay tán thưởng, một màn cứu người vừa rồi rất nhiều người lần đầu được chứng kiến.
Thời điểm thấy Tường Vi nôn ra một ngụm nước ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm giống như chính người thân của họ được cứu sống vậy, mọi người thường nói con người càng ngày càng vô tâm với nhau, ở nơi khác thì không dám chắc nhưng tại Việt Nam mỗi khi có người gặp nạn nhân dân đều chung tay giúp đỡ rất nhiệt tình.
Đa số những người vây quanh đều là phụ nữ cùng trẻ em nên chẳng có ai biết sơ cứu như thế nào, một lúc sau khi Trần Thiên Bảo bắt đầu sơ cứu thì mới thu hút thêm những người khác chạy đến.
Nói chung là nếu không có hắn thì tính mạng của Tường Vi đã nguy cấp rồi, điều này ai cũng hiểu nên mới nhiệt tình vỗ tay tán thưởng như vậy.
Ánh mắt bọn họ dõi theo các y bác sĩ đưa Tường Vi vào xe cứu thương rồi mới quay lại, lúc này người vừa đóng vai anh hùng không biết đã biến mất từ lúc nào.
Ngay sau khi bác sĩ đến thì Trần Thiên Bảo cũng nhanh chóng rời đi, biểu cảm trên khuôn mặt hắn còn mang theo một chút phiền muộn.
Không phải vì hắn đang cảm thấy hối hận vì đã cứu Tường Vi, mặc dù đúng là trong lòng hắn hận người con gái này.
Nhưng mối hận đó không đến mức ngươi sống ta chết, chỉ là hắn không muốn có bất kỳ sự liên quan nào hay gặp lại cô ta nữa.
Ông trời có một khả năng rất đặc biệt và sử dụng cực kỳ chuyên nghiệp chính là trêu ngươi người khác, cứ những thứ càng muốn tránh xa thì nó lại cành tìm đến, còn những thứ chúng ta càng muốn tìm thì lại chẳng biết nó đang ở chân trời nào.
Đối với Trần Thiên Bảo cũng không khác gì, người phụ nữ hắn không muốn gặp lại thêm lần nào nữa thì lại ba lần bảy lượt xuất hiện trước mặt hắn, đã vậy lần nào cô cũng ở trong tình trạng nguy hiểm để hắn phải ra tay giúp đỡ.
Lý trí hắn thì cho rằng cứ mặc kệ người con gái đó coi như không liên quan, dù sao bây giờ thân phận cũng đã đổi mới coi như chẳng liên quan, nhưng con tim hắn thì lại không cho phép làm như vậy.
Phạm Nhật Mai ở bên cạnh nhận ra được sự phiền muộn trên khuôn mặt hắn nên chỉ yên lặng đi bên cạnh, cô cũng đã sớm nhìn ra được cô gái hắn vừa cứu chính là cô gái hai người đã gặp trong trung tâm thương mại.
Lần đó hắn cũng ra tay cứu cô ấy khỏi sự hành hung của một tên đàn ông để rồi bị đánh đến thừa sống thiếu chết.
Phạm Nhật Mai là một cô gái tâm tư đơn thuần nhưng không phải là ngu ngốc, nàng có thể nhận ra sự thay đổi của hắn mỗi khi nhìn thấy cô gái kia.
Phạm Nhật Mai nhớ là bản thân chưa từng gặp hay có quen biết gì với cô gái đó, về phía hắn đã quen cô ta như thế nào thì nàng không biết.
Nhưng thứ nàng biết rõ nhất chính là tính cách của hắn, một người chỉ mỗi khi đến trường hoặc nàng phải năn nỉ hết nước bọt mới có thể kéo hắn ra khỏi phòng làm thế nào quen biết với một người lạ khác ngoài bạn bè ở trường?
Lần gặp nhau ở trung tâm thương mại trước đó Phạm Nhật Mai vẫn nhớ dường như cô ta không quen biết hắn.
Sự thật là như thế nào cũng chỉ có hắn mới rõ nhưng nàng lại không muốn hỏi đến nên chỉ có thể đè nén sự tò mò của bản thân vòng trong lòng.
Sau khi nạn nhân được đưa đi bệnh viện thì khách du lịch bắt đầu tản ra.
Phan Như Ý cũng đã sớm quay trở về địa điểm mà bọn họ thuê tại bãi biển, thấy hai người bọn họ quay về cô liền hỏi:
- Hai đứa đi đâu về thế?
Phạm Nhật Mai vui vẻ ngồi xuống bắt đầu kể lại những gì mình đã chứng kiến.
Sau khi hiểu rõ sự tình Phan Như Ý quay sang nhìn hắn với vẻ mặt tràn ngập bất ngờ, không tin được là một người ít nói lầm lì như hắn lại am hiểu nhiều thứ đến vậy.
Phan Như Ý đã sống cùng Trần Thiên Bảo đến bây giờ đã được khoảng 7 năm nhưng thời gian gần đây có cảm thấy hắn làm sao mà xa lạ quá.
Mặc dù hắn cố tỏ ra bình thường nhưng phụ nữ giống