Người thanh niên nghe hắn nói xong đã cực kỳ dao động, nhưng trong lòng vẫn còn một điều khúc mắc.
Hắn biết Huấn Rose có những kẻ mạnh mẽ vượt xa người thường, tên vừa rồi dùng một quyền đánh mình bay ngược về sau chỉ là đám tôm tép chứ chưa hẳn đã là nhân lực chính.
Mặc dù tên nhóc này dùng một quyền khiến cho cánh tay đối phương gãy ra làm đôi nhưng ai mà biết đối đầu với những kẻ mạnh mẽ hơn sẽ thế nào?
Thiên Bảo cũng đoán được nếu mình không cho đối phương xem một chút bản lĩnh thì việc này sẽ còn dây dưa mãi không thôi.
Nghĩ đến đây hắn liền đặt tay lên thành ghế khẽ dùng lực rồi đứng dậy vỗ lên vai người thanh niên rồi nói:
– Vậy nhé! Em về trước có gì liên lạc sau nha.
Nói rồi hắn dứt khoát quay lưng bước đi.
Người thanh niên còn đang ù ù cạc cạc chưa hiểu gì đã thấy hắn biến mất, đến khi nhìn vào thành ghế mới há hốc mồm kinh hãi không thôi.
Trêи thành ghế lúc này đã bị bóp lõm vào hơn 5 centimet, đến mức hiện rõ hình thù một bàn tay.
Để có thể làm được một pha như thế thì cánh tay phải khỏe đến mức nào? Bản thân người thanh niên đã từng nhìn thấy có người bóp vỡ gạch, nhưng đây là kim loại, hơn nữa còn là kim loại đặc.
Nếu là kim loại rỗng ruột thì còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng thành ghế này là kim loại đặc, để bóp méo một khối kim loại thì cánh tay đó phải mạnh đến mức độ kinh khủng.
Thử tưởng tượng nếu thứ bị bóp không phải là thành ghê kia mà là cổ của người nào đó thì kết quả sẽ thế nào?
Vừa nghĩ đến đây người thanh niên đã rùng mình sợ hãi không dám nghĩ tiếp nữa.
Bây giờ y đã hiểu tại sao lúc trước vẻ mặt của hắn lại ung dung khi đối mặt với đám người của Huấn Rose, cơ bản là hắn đủ bản lĩnh để thể hiện bộ mặt như thế.
Vậy mà bản thân hắn còn lo lắng đứng ra ngăn cản đám người kia để rồi ăn phải quả đắng, đến lúc này trước ngực vẫn truyền đến cảm giác đau đớn.
– Khụ…Khụ…
Người thanh niên đột nhiên ho lên vài tiếng phải lấy tay che miệng, một lúc sau bỏ tay ra thì thấy trêи đó đã có một chút máu.
Nhân viên bên cạnh nét mặt hơi có chút lo lắng đưa một tờ giấy đến, người thanh niên cầm giấy lau tay, dù vừa mới ho ra máu nhưng nét mặt anh ta không hề lo lắng mà còn có chút hưng phấn khẽ nói:
– Con mẹ chúng nó đến quán của tao đã không coi tao ra gì lại còn đánh tao, thù này mà tao không trả thì không xứng làm người Đông Lào!
Ánh mắt của người thanh niên hiện lên sự quyết đoán, trong lòng anh ta đã có quyết định mang tính bước ngoặt của bản thân.
Không biết lựa chọn này rồi sẽ đưa cuộc đời anh ta lên voi hay xuống chó!
~~~
Thiên Bảo tin chắc rằng người thanh niên đó sẽ biết đưa ra quyết định đúng đắn, tất nhiên nếu như anh ta từ chối thì hắn cũng không ngần ngại tìm một người khác.
Đến bước đường cùng mà vẫn không tìm được người thích hợp thì chỉ còn cách liên hệ với người anh em trước kia của hắn.
Dù sao thì sau khi “mình” chết đi thì Interpol cũng sẽ nuốt trọn thế lực đó, đến lúc đó những người anh em của hắn sẽ hết giá trị lợi dụng đối với họ.
Đang mải nghĩ ngợi thì đột nhiên điện thoại vang lên, điện thoại hắn lúc này đã bị vỡ màn hình chỉ hiển thị hơn một nửa, tuy nhiên vẫn có thể nhìn thấy trêи dó có một chữ “Vợ”, có lẽ thời điểm truy sát Ông Kẹ hắn đã nhảy lên đỡ đạn cho Linh Chi rồi khi ngã xuống đất thì đè lên điện thoại đã khiến nó vỡ màn hình.
Chỉ mới gần một tháng trước hắn đã phải xin tiền mua một cái điện thoại mới, bây giờ lại xin thêm nữa thì không được hay cho lắm.
Lần trước khi đột nhập vào chính căn nhà của mình hắn đã quên không mang theo một chút tiền mặt.
Khi điện thoại đã vang lên đến hồi chuông cuối cùng Thiên Bảo mới nhấn nút nghe, phía bên kia ngay lập tức truyền đến giọng nói lanh lảnh của một cô gái:
– Bảooooo….
Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại của em hả? Có phải đang tán tỉnh cô nào không?
Người vừa gọi đến tất nhiên là Nhật Mai, không biết có phải phụ nữ được trời ban cho khả năng suy diễn hay không mà cô nàng này có thể từ việc hắn bắt máy trễ mà suy ra đang tán tỉnh cô nàng nào đó.
– Làm gì có, anh đang đi dạo một chút thôi.
– Anh đang ở nơi nào, đứng yên chỗ đó! Em đến liền.
Nhật Mai nghe hắn đang ở ngoài thì giọng nói vừa vui mừng lại vừa có ý tứ như ra lệnh.
Từ khi về Hà Nội đến nay đã nửa tháng nàng chưa được gặp bạn trai, đối với một cô gái một mình ôm theo mối tình từ thuở nhỏ đến khi trưởng thành mới được chấp thuận thì đó là việc cực kỳ bức bối.
Hai người hàng ngày cũng chỉ nhắn tin gọi điện tám chuyện vài câu, nàng cũng biết hắn bị thương nên không dám yêu cầu ra ngoài chơi, điện thoại của hắn lại bị hỏng màn hình nên không thể gọi video.
Người ngoài có thể không biết nhưng cô nàng này trong vòng một tháng bị bắt cóc đến hai lần, bố mẹ của nàng cực kỳ lo lắng, muốn không nghĩ là người nào đó có tình nhắm đến không được.
Chính vì vậy Nhật Mai bị bố mẹ cấm ra khỏi nhà nên cũng chẳng thể sang nhà hắn chơi được, đang là thời gian nghỉ hè mà không được đi chơi, cũng không được sang nhà bạn trai nên cô nàng sắp thành người tối cổ đến nơi rồi.
Hôm nay lại đúng dịp bố không có ở nhà, mẹ nàng thì đã đi chợ nên vừa nghe tin hắn đang ở ngoài Nhật Mai vội lao ra khỏi nhà.
Chỉ mất vỏn vẹn mười phút cô đã có một chiếc taxi đỗ phịch lại trước mặt Thiên Bảo.
Đến tài xế taxi không nhịn được mà ngó đầu ra ngoài nhìn xem cô gái này có việc gì mà vội đến mức cứ 30 giây lại giục ông chạy nhanh hơn.
Cô giục nhiều đến mức tài xế tưởng rằng cô gái này vừa trốn từ khu cách ly ra đang bị cả xã hội truy nã nên phải trốn, suýt chút nữa tài xế không kìm được mà phải chở cô đến đồn cảnh sát để khai báo.
Lúc này mới biết hóa ra cô gái này bận đi gặp bạn trai thì không khỏi lắc đầu thở dài hết sức khổ não, chỉ là đi gặp bạn trai thôi có cần phải gấp gáp đến độ như vậy không? Trong đầu