Có điều Phan Anh không biết rằng hành động của hắn khiến cho Nhật Mai thấy cực kỳ phản cảm.
Mặc dù được sống trong nhung lụa nhưng lại được mẹ giáo huấn rất cẩn thận, cái gì thoải mái thì có thể rất thoải mái.
Hành động vừa rồi của Phan Anh đáng tiếc không có trong danh sách những điều thoải mái của nàng, tuy nhiên nếu đổi lại người làm ra hành động đó là Thiên Bảo thì sẽ hoàn toàn khác.
Dù thấy phản cảm là thế nhưng Nhật Mai cũng không phản ứng quá gay gắt mà chỉ khẽ rụt tay về.
Hành động đó lại khiến cho Phan Anh tưởng là nàng đang thấy ngại ngùng, trong lòng hắn sướng như mở cờ.
Đơn giản là nếu đối phương tỏ ra ngại ngùng tức là mình còn có cơ hội, nếu nàng phản ứng gay gắt thì mới đáng lo nghĩ nhưng nàng thấy ngại ngùng là tốt rồi.
- Không biết Bảo với Nhật Mai quen nhau như thế nào?
Cô gái tên Thảo Mai kia lúc này lên tiếng phá vỡ bầu không khí, nhờ có câu hỏi của cô ta nên tên Phan Anh kia lúc này mới nhìn hắn lấy một cái.
Phan Anh cho rằng thằng nhóc kia quen được một cô gái có gia thế không tầm thường này chắc hẳn cũng chỉ là loại đào mỏ, chỉ cần nhìn trang phục trên người là rõ, cái áo chắc khoảng hai trăm ngàn, quần thì chắc là một trăm rưỡi tính hẳn hai trăm cho tròn, đôi giày thêm ba trăm nữa, tổng cộng là bảy trăm hai, lẻ ra hai chục là vì tính cả VAT.
Thấy tên Phan Anh khịt mũi khinh thường Thiên Bảo đã đoán ra trong đầu đối phương đang nghĩ gì, có điều hắn cũng chẳng quan tâm nên không buồn đáp lời luôn.
Nhật Mai thì khác, nàng thấy đối phương hỏi đến thì nét mặt lại lộ ra sự tự hào vui vẻ đáp lại:
- Bọn em quen nhau từ hồi nhỏ, tính ra là từ khi sinh ra đã quen nhau rồi ấy.
Nhật Mai nói thế cũng đúng, dù lúc mới sinh ra cho đến khi năm-sáu tuổi chưa có nhận thức rõ rệt nhưng vẫn tính là quen nhau từ bé.
Vì mẹ ruột hắn mất ngay sau khi hắn ra đời nên lúc còn là trẻ sơ sinh, bà Thu Phương coi hắn như con nên cả hai đứa cùng bú chung một bầu sữa mẹ.
Nghe được câu trả lời của mỹ nữ thì Phan Anh lại càng hào hứng, hắn cho rằng tên nhóc này chẳng qua chỉ hơn mình ở chỗ là bạn thanh mai trúc mã còn lại được cái tích sự gì.
Nghĩ đến đây trong lòng hắn tràn ngập tự tin lên tiếng:
- Anh thấy gia đình nào có được một cô con gái như em chắc hẳn phải rất hạnh phúc! Không biết bố mẹ em làm nghề gì?
Ngoài mặt Thiên Bảo không vẫn bình thản chỉ khẽ lắc đầu, nhưng trong lòng không nhịn được mà thầm khinh bỉ đối phương một phen.
Ý đồ của tên này hắn đã nắm rõ trong lòng bàn tay, trước đó cô gái tên Thảo Mai kia có đề cập tên này về Việt Nam để tìm kiếm đối tác làm ăn, bây giờ lại hỏi bố mẹ của bạn gái mình làm nghề gì.
Một đứa học cấp ba cũng đoán ra được ý đồ của thằng này là gì.
Khoan đã! Nghĩ đi nghĩ lại thì mình còn đang học cấp ba.
Thiên Bảo thực sự đã đoán trúng phóc ý đồ của Phan Anh, tưởng như hai câu nói đó không hề liên quan đến nhau nhưng lại đều nằm trong sự tính toán của hắn.
Câu trước là vừa đề cập đến bố mẹ của đối phương đồng thời khen để tâng bốc, câu sau lại làm như vô tình hỏi xem gia cảnh của bố mẹ là gì.
Hai cai nói cứ tưởng như không liên quan đến nhau nhưng lại mang theo sự tính toán.
- Bố em chỉ là doanh nhân bình thường thôi ạ!
Nhật Mai lại chẳng để ý lắm nên khiêm tốn đáp lại.
Cũng không thể trách nàng vì không nhìn ra được ý đồ của đối phương, dù sao nàng cũng chỉ mới có mười sáu tuổi, mà bố mẹ nàng cũng chẳng ép con gái phải học hỏi kinh nghiệm để kế nghiệp làm gì, họ chỉ muốn con gái cứ vui vẻ sống theo đúng sở thích của mình là được.
Bình thường có đưa nàng đi đến những buổi tiệc hội thảo cũng chỉ là để cho con gái được ra ngoài vui chơi mở mang tầm mắt.
Vì thế nên nàng không đoán được ý đồ thực sự của tên Phan Anh, nói đúng hơn là nàng không muốn đoán, với chỉ số thông minh của nàng nếu như suy nghĩ một chút là sẽ nghĩ ra.
Những giờ phút này Nhật Mai chỉ muốn vui vẻ bên bạn trai nên chẳng có hơi đâu mà nghĩ ngợi nhiều cho mệt đầu.
Thiên Bảo tất nhiên có thể đoán ra ý định của cái thằng đần trước mặt, mấy cái chiêu trò cỏn con này đối với hắn chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ.
Câu trả lời của Nhật Mai làm hắn rất hài lòng, nhìn vào bộ mặt đần thối của thằng kia lại càng làm hắn sảng khoái hơn nữa.
Bất quá thế sự khó lường, ông trời thường luôn thích trêu ngươi con người.
Ví dụ như nếu bạn làm rơi miếng bánh sandwich thì mặt đã được phết bơ luôn luôn tiếp đất.
Lúc này cũng vậy, không để cho hắn sảng khoái được quá ba khắc thì cô gái tên Thảo Mai kia lại lên tiếng:
- Bố của Nhật Mai là tỷ phú giàu thứ hai Việt Nam đó!
Lúc này Thiên Bảo thực sự rất bội phục tài đặt tên của bố mẹ cô gái kia, tên làm sao thì tính cách ý như vậy.
Cô ta không nói thì có ai bảo cô ta câm đâu cơ chứ?
Nghe thấy lời này hai mắt của Phan Anh sáng lên như đèn pha ô tô.
Nhắc đến Phạm Quang Vinh thì có đến tám mươi phần trăm người Việt Nam là biết đến ông.
Nếu như không có cái cậu Trần Thiên Bảo kia thì Phạm Quang Vinh chính là người giàu nhất Việt Nam.
Tạp chí Forbes chuyên xếp hạng về tỷ phú uy tín nhất thế giới đã từng có năm xếp Phạm Quang Vinh lên đứng đầu danh sách những người có đóng góp từ thiện hàng đầu Châu Á, Ông đã tạo ra công ăn việc làm cho cả vạn người.
Chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ nói lên tầm ảnh hưởng của người đàn ông giàu thứ hai Việt Nam này.
Nếu ở nơi này không có người thì