Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Long lân chi khế


trước sau

Lý Cảnh Lung trầm ngâm một lát, A Sử Na Quỳnh nói: “Để ta đi, cách sửa chữa thế nào, nói cho ta là được.”

“Cần hai người.” Cừu Vĩnh Tư đáp.

“Ta và ngươi?” A Sử Na Quỳnh dở khóc dở cười đáp, “Trưởng sử đoán trung rồi.”

“Nếu không được thì.” Lý Cảnh Lung nói, “Vĩnh Tư ở lại trên đỉnh đi.”

Cừu Vĩnh Tư cười khổ, gật đầu, Diệp Minh nói: “Bắt đầu sửa chữa ta sẽ hóa thành Long hình không thể sử dụng sức mạnh, Vĩnh Tư sẽ thay ta dựng pháp trận… Lúc đó toàn tháp chấn động, tầng thứ chín sẽ bị sức mạnh thời gian đè ép, cần người thủ hộ.”

“Mọi người đi đâu?” Lý Cảnh Lung hỏi các Long Vương.

Huyền Minh đáp: “Chúng ta phải trở về các tầng, đưa đám Giao theo, con nào chống đối sẽ được đưa vào vực sâu.”

Uy nghiêm của các Long vương vẫn còn, khi bọn họ tiến vào tầng thứ chín, bầy Giao không còn hoành hành như trước, mặc dù vẫn bay lượn ở đây nhưng có vẻ chúng biết sắp phải chịu tội, những ngày tự do đã hết, mà thông lộ ra bên ngoài không thể mở ra được nữa.

Mọi người im lặng một lát, Lý Cảnh Lung nhìn Hồng Tuấn, trong lòng Hồng Tuấn hơi rung động, dường như biết được yêu cầu của Lý Cảnh Lung.

“Ta nhất định sẽ theo huynh.” Hồng Tuấn nói, “Đến đâu cũng đi theo.”

“Như vậy thì, chúng ta vào vực sâu.” Lý Cảnh Lung nói, “Em dám không?”

Hồng Tuấn gật đầu, hai người cười một tiếng, trong lòng như nở hoa, dù chân trời góc biển, luyện ngục vực sâu, bọn họ từ nay về sau sẽ không tách rời.

“Vì vậy, thời gian sửa chữa kết giới sẽ không cần tới hai trăm năm.” Diệp Minh nói với Cừu Vĩnh Tư.

Cừu Vĩnh Tư không đành lòng, nói: “Nhưng người từ đây sẽ…”

“Còn có cách nào khác sao?” Diệp Minh nói, “Trên người con có Long lực của ta, con trai ta, cả đời này ta phạm sai lầm, đành phải nhờ tay con bù đắp.”

Nói xong, Diệp Minh đặt một tay lên vai Cừu Vĩnh Tư, Long lực truyền đến, võ bào trên người Cừu Vĩnh Tư phá tan, hiện ra thân trên vạm vỡ, trên lưng, vai, cùng cánh tay cường tráng hiện lên vân vảy rồng. Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy, cực kỳ kinh ngạc.

A Sử Na Quỳnh nói: “Vĩnh Tư, ngươi…”

“Ta…” Cừu Vĩnh Tư hơi ngại ngùng, đáp, “Khi trước ta chưa nói với mọi người, ta được sinh ra trong Trấn Long tháp.”

A Sử Na Quỳnh nhìn thấy đồ đạc sắp xếp trong tháp, cũng lờ mờ đoán ra.

“Nương ta khó sinh.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Là Diệp Minh cho ta một ngụm long khí, bảo vệ tính mạng ta.”

“Như vậy…” Lý Cảnh Lung nói, “Lập tức đi thôi, việc ta lo lắng duy nhất là thời gian ngoài tháp.”

“Không lâu đâu.” Diệp Minh đáp. “Chỉ sau khi sửa lại kết giới, thời gian sẽ bất ổn một lúc, nhiều nhất chỉ mất của mọi người một ngày thôi.”

Cũng không còn biện pháp nào khác, Lý Cảnh Lung đành chấp nhận, nói: “Hiện giờ chúng ta sẽ xuống dưới một lần nữa? Hồng Tuấn, em có gì muốn nói nữa không?”

Hồng Tuấn vẫn hơi lo lắng nhưng bị Lý Cảnh Lung nhìn ra, lập tức hỏi Diệp Minh: “Long Thần, ta muốn hỏi… Thủy tộc muốn hóa rồng thì phải làm thế nào?”

Diệp Minh suy nghĩ, Hồng Tuấn đành kể tâm nguyện hóa rồng của Cá chép yêu từ nhỏ tới giờ, Diệp Minh nói: “Một cá chép muốn hóa rồng, nói thì dễ? Tu luyện mười đời, phải liên tục không ngừng. Tích công đức, được Tiên Phật chỉ điểm mới có thể vượt qua kiếp nạn, bỏ đi phàm thai mà hóa rồng.”

“Yêu vương chỉ điểm có được không?” Hồng Tuấn nhớ đến Viên Côn.

“Ngươi thử nói xem.” Diệp Minh cười cười hỏi lại.

Hồng Tuấn đành thôi, mặc dù Viên Côn nhìn thấy được số mệnh tương lai, nhưng không bì được sức mạnh của Long Thần, càng không thể so sánh với “Tiên” “Phật” được.

Mọi người chờ một lát, Lý Cảnh Lung lập tức nói: “Thời gian có hạn, mau đi thôi.”

Cừu Vĩnh Tư áy náy: “Cảm ơn hai người, trưởng sử!”

Lý Cảnh Lung mỉm cười, vỗ vai Cừu Vĩnh Tư, nói với A Sử Na Quỳnh: “Ngươi ở đây bảo hộ cho Vĩnh Tư.”

“Ta chuẩn bị cho hai người.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Các Long Vương dẫn đám Giao rời đi vẫn sẽ có và con không nguyện ý, hai người mang theo mồi nhử dẫn bọn chúng vào vực sâu.”

“Từ từ.” Diệp Minh nói, “Các vị, hành lễ.”

Thế rồi Ngũ đại Long Vương tản ra, hành lễ với Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn, A Sử Na Quỳnh.

Lý Cảnh Lung hơi không hiểu.

“Trấn Long tháp vì tội của ta, suýt nữa khiến thế gian sinh linh đồ thán.” Diệp Minh nói, “Đai Đường Khu ma ti giúp ta dựng lại kết giới, ân tình sâu nặng. Nữ Oa nói không sai, nhân tộc dù bé nhỏ, nhưng sức mạnh vượt xa chúng sinh khác giữa thiên địa…”

Lời này từ miệng Thượng cổ Long Thần nói ra, khiến Hồng Tuấn rung động. Mặc dù chỉ có nửa huyết thống là nhân tộc, nhưng vẫn cảm nhận được chút vinh quang này. Thực tế, hành trình gian nan như vậy chỉ có Lý Cảnh Lung, một phàm nhân, nhưng chưa bao giờ từ bỏ, hắn so với mọi người còn vất vả hơn, kể cả khi chưa có Tâm Đăng, không có pháp lực, vẫn kiên định niềm tin, không hề xao động.

“Không cần khách khí.” Lý Cảnh Lung thản nhiên nói, “Bảo vệ đại địa Thần Châu, bảo hộ Hồng Tuấn, bảo hộ bằng hữu, chúng sinh, chính là trách nhiệm của ta.”

Lý Cảnh Lung một thân võ bào rách nát, đối diện với Diệp Minh, lúc này cảm giác như một vị thần, giống như vương giả. Khiến Hồng Tuấn có cảm giác rằng, hắn so với Trọng Minh, Thanh Hùng, Viên Côn còn mạnh mẽ hơn nhiều.

“Đây là tín ước Chân Hỏa.” Ngón tay Huỳnh Hoặc cầm một mảnh vảy rồng, nói, “Nếu ngày sau có nguy nan gì, chỉ cần ta còn sống sẽ toàn lực tương trợ.”

A Sử Na Quỳnh cực kỳ kinh ngạc.

Huyền Minh tiến đến, giao cho Lý Cảnh Lung một mảnh vảy rồng nữa, “Đây là Tín ước Hàn Băng, mãi mãi không quên ngày hôm nay.”

“Tín ước Cuồng Phong.” Phi Liêm giao mảnh vảy rồng thứ ba, “Hôm nay được người tương trợ, sẽ không quên ân tình.”

Lý Cảnh Lung: “…”

Lý Cảnh Lung vội nói không dám.

Long Vương tên Thụ Hợi đã được Diệp Minh chưa khỏi cổ họng, giọng khàn khàn, nói: “Đây là tín ước của Sơn trạch.”

Phong Quỳ giao mảnh thứ năm, “Tín ước Lôi minh, giữ năm mảnh vảy rồng này, dù ở đâu, khi nào, chỉ cần triệu hồi chúng ta sẽ đến, nhất định không vắng mặt.”

Lý Cảnh Lung vội tạ ơn, Cừu Vĩnh Tư cười nói: “Ta lớn như vậy còn chưa có đâu.”

Lý Cảnh Lung: “Chắc chắn sẽ giữ gìn thật tốt.”

Diệp Minh nói: “Các Long Vương hứa với ngươi, lời này thủ tín tới khi chết, dù là ngươi triệu hồi bọn họ để áp chế Thần Châu, muốn làm Nhân Hoàng thì các vị cũng sẽ toàn lực ứng phó.”

Lý Cảnh Lung vội nói: “Không dám, đời ta không có vận khí làm Nhân Hoàng, cũng không tưởng niệm nó, huống chi, sau khi rời tháp vảy rồng sẽ giao cho các huynh đệ, đây không phải mình công sức của ta, mà là toàn Khu ma ti hợp lực.”

Hồng Tuấn nghe vậy liền cười, Lý Cảnh Lung nắm chặt tay hắn.

Ngũ Long Vương ngâm một tiếng dài, bay về phía bầy Giao ngoài đỉnh tháp, phóng ra Long Uy, vờn quanh
bay lượn, càng bay càng cao. Diệp Minh hít một hơi, hướng về khung trời rộng trống trải, hống lên một tiếng.

Ngay sau đó, Long ngữ vang vọng, lúc dài lúc ngắn, một câu lại một câu, ắt hẳn đang kể tội Giao muốn vượt ngục.

CỪu Vĩnh Tư quay đầu lại nhìn, Lý Cảnh Lung nhắc nhở: “Sau đây chúng ta làm gì?”

Cừu Vĩnh Tư tỉnh lại, nói: “Chờ ta.”

Bầy Giao vội vàng tụ quanh năm vị Long Vương, những Giao vốn ở các tầng có Long Vương đã chết, thì xuống tầng kế tiếp. Giao tầng thứ bảy đi theo Thụ Hợi, tầng thứ tư lại bay về phía Huỳnh Hoặc.

Diệp Minh gằn giọng,  ngâm một tiếng vang lên, Phong Quỳ đáp lại, cùng hòa thanh, sau đó Phong Quỳ mang theo bầy Giao hóa thành một điểm sáng, ầm vang biến mất.

Diệp Minh lại xuất ra thần uy, giống như khôi phục hiệu lệnh khiến vạn vật nghe theo lời của Long Thần, ngâm một tiếng về phía Thụ Hợi. Thụ Hợi cũng đáp lại, một tiếng động lớn vang lên, Thụ Hợi dẫn bầy Giao biến mất!

Lúc đám Long Vương rời đi, Cừu Vĩnh Tư lấy bút vẽ phù văn, vẫn còn Giao chưa đi để ý đến bọn họ, vội vàng lao về phía này, ầm ĩ gào thét, nhưng bị Long Uy của Diệp Minh bức lại, không dám tới gần!

Ban đầu đã dự định được bầy Giao sẽ chú ý đến pháp trận của Cừu Vĩnh Tư ở đỉnh tháp, có một phần nhỏ Giao tách khỏi bầy, phóng tới.

Ngũ đại Long Vương biến mất, mang theo bầy Giao dịch chuyển về các tầng. Tầng chín còn khoảng một trăm con, nháo nhác lao đến!

Ngay sau đó, Cừu Vĩnh Tư thu phù văn lại, phù văn bắt đầu phát lam quang xoay quanh đầu bút.

“Đón lấy!” Cừu Vĩnh Tư đưa cho Hồng Tuấn, nói, “Đừng buông ta! Đi!”

Hồng Tuấn đỡ lấy bút, quay đầu lại thấy Lý Cảnh Lung đã ôm lấy hắn.

“Đi!” Cừu Vĩnh Tư kết ấn, đẩy về phía Lý Cảnh Lung, Diệp Minh ở đằng sau, ấn lên lưng Lý Cảnh Lung một cái.

Quanh người Lý Cảnh Lung quang mang lấp lóe, trong tiếng nổ ầm ầm, cảm giác được toàn bộ tháp đang tan rã. Hồng Tuấn hô to một tiếng, nhận ra hai người đang ở tầng cuối cùng của tháp, ngay sau đó phù văn dưới chân như một con quái thú, hút cả hai vào!

Trên tế đàn, tro cốt Diệp Minh chầm chậm bay ra, toàn thân Long Thần lóe sáng rồi biến mất, hòa cùng một thể với tro cốt.

Gạch đá ở tầng chín vỡ vụn bay ra, còn một A Sử Na Quỳnh cùng Cừu Vĩnh Tư đứng ở nơi cao nhất, bình đài lơ lửng bay lên, Giao long bốn phương tám hướng bay tới, bị kéo xuống đáy tháp.

“Có chuyện gì vậy?” A Sử Na Quỳnh kinh ngạc nói.

“Ta dùng bút Sơn Hà mở ra khe hở hướng ra ngoài tháp.” Cừu Vĩnh Tư thở dốc nói, “Bầy Giao muốn trốn ra sẽ đuổi theo bọn họ, mong ra ngoài.”

“A a a — “

Hồng Tuấn cầm bút Sơn Hà trong tay, thiểm điện từ đầu bút bắn ra tứ phía, ở giữa hóa thành một cơn lốc xoay, quang mang rực rỡ, hắn bị Lý Cảnh Lung giữ chặt, xông vào cột sáng tầng thứ tám. Hai người như sao băng bay vọt vào thông đạo của tầng bảy, đằng sau có bày Giao hàng trăm con đang chen lấn.

“Mau nhìn xem!” Lý Cảnh Lung nhìn đăng sau, bầy Giao càng ngày càng gần.

Hồng Tuấn hô: “Sắp bị đuổi kịp rồi!”

“Đừng sợ –!” Lý Cảnh Lung hô.

Hai người nhìn về phía tầng thứ bảy, từ cột sáng bay ra ngoài, lướt trên mặt nước. “Vù” một tiếng, luồng khí dội lên một cơn sóng lớn, nhưng mấy trăm con Giao vẫn đuổi theo hai người.

Tầng thứ sáu, tầng thứ năm, tầng thứ tư… Mỗi lần hai người rời khỏi một tầng, thì bầy Giao cầng gần, tới tầng thứ hai, Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn bay qua núi tuyết trắng xóa. Hồng Tuấn quay đầu thấy bầy Giao đằng sau chỉ các có ba trượng, Lý Cảnh Lung hô: “Ôm chặt!”

Hai người bay vòng qua đỉnh núi tuyết, chính là nơi mà Hồng Tuấn và Cừu Vĩnh Tư rơi xuống lúc đầu, Hồng Tuấn hô: “Cột sáng tầng này ở đâu?”

Lực bay biến mất, Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn hóa thành một đường vòng cung, rơi vào vực sâu!

“Không thể nào!” Lý Cảnh Lung quát, mặc dù biết Diệp Minh không để bọn họ gặp nguy hiểm, như đột ngột rơi xuống như vậy, quả khó mà hình dung được.

Bầy Giao đuổi theo tung tích của hai người, Hồng Tuấn giơ bút, quang mang vạn trượng, tốc độ thời gian trở nên vô cùng quỷ dị, dường như cả đất trời đều tĩnh lại.

Hắn mở hai mắt, khi hạ xuống còn kinh ngạc nhìn chằm chằm Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung vẫn ôm éo hắn, Hồng Tuấn không kìm được, hôn lên má hắn một cái.

Không trung vạn trượng, nhịp tim hai người đập loạn, Hồng Tuấn đỏ bừng cả mặt, giữa hư vô không đất trời, chỉ có hai người bọn họ, sống chết nương tựa lẫn nhau.

Lý Cảnh Lung cảm nhận được phản ứng của cơ thể, ám muội liếm môi một cái, Hồng Tuấn cười, hai người ngửa đầu lên nhìn, cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ. Bầy Giao đầy trời phóng ra lôi đình, liệt diễm, hàn băng, phi sa… Như pháo hoa nở rộ giữa trời, theo bọn họ rơi vào bóng tối.

“Ta không hề nghĩ rằng…” Lý Cảnh Lung lẩm bẩm, “Cả đời sẽ có thời khắc thế này.”

Hồng Tuấn không kịp chuẩn bị, Tâm Đăng trong tay Lý Cảnh Lung sáng rực, chiếu rọi toàn bộ vực sâu, Giao long càng ngày càng gần. Chớp mắt, bọn họ cảm nhận được đã  tiến vào một kết giới kỳ quái, tốc độ thời gian lại tăng lên, càng rơi càng nhanh, hai người hô to, cùng rời vào nơi sâu nhất của đáy tháp!

___________________________________

Long lân chi khế: Khế ước, tín ước bằng vảy rồng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện