Sắc trời Lạc Dương ảm đạm, toàn thành u ám một màu chết chóc, những thi thể ở trước Minh Đường đã bị An Lộc Sơn ăn sạch không còn gì, hùng yêu An Lộc Tráng đẩy một xe lồng sắt đến, trong xe giam giữ mười người, bị đẩy đến trước bậc thang lên Minh Đường.
Một đám quạ không mời mà tới, ở ngoài Minh Đường xếp thành hàng, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm An Lộc Sơn.
Bách tính Lạc Dương vẻ mặt ngơ ngác, nhìn lên phía bậc thang, thấy toàn thân An Lộc Sơn đen kịt, da thịt thối nát
An Lộc Sơn nhìn hau háu lồng sắt, như nhìn đồ ăn mỹ vị.
Hùng yêu mang một cây thương đến, đâm vào trong lồng sắt một cái.
Một đứa bé bị đâm trúng, cả trường thương xuyên qua thân thể, lập tức mất mạng. Phía sau chính là mẹ của nó, lúc này nàng kêu thảm thiết như xé ruột xé gan, lại có tiểu yêu mở cửa lồng, dắt phụ nhân kia đến trước mặt An Lộc Sơn.
An Lộc Sơn hét một tiếng, cả đầu nổ tung hóa thành hắc khí cuồn cuộn, cuốn lấy phụ nhân kia, phụ nhân kêu thảm một tiếng, rồi cả thân thể bắt đầu khô héo với tốc độ mắt thường cũng nhận ra, bị hút nhiếp đến chết! Dân chúng nhìn thấy tình cảnh này, sợ đến điên cuồng kêu gào, ngay sau đó An Lộc Sơn nhào đến lồng sắt, hắc khí quét qua.
Âm phong quỷ gào, trước Minh Đường như nhân gian luyện ngục!
Trong tiếng kêu la không ngừng, tứ phía trên Thiên Điện, mọi người nghe thấy đều run rẩy, hai mắt Hồng Tuấn đỏ bừng, căm giận như muốn nổ tung!
Lý Cảnh Lung giữ chặt vai Hồng Tuấn, nói: “Chuẩn bị động thủ, đi thôi.”
“Hồng Tuấn, đi.” Lục Hứa tiến đến sát bên cạnh Hồng Tuấn ở nóc điện phía đông, “Cứu người quan trọng.”
Hồng Tuấn cũng nhìn về phía Lý Cảnh Lung đang nằm trên mái ngói, lúc này Lý Cảnh Lung quay đầu, hai người nhìn nhau.
Lý Cảnh Lung chỉ lồng ngực mình, lại chỉ Hồng Tuấn, giơ ngón tay cái.
Hồng Tuấn hiểu ý: Chúng ta bảo hộ lẫn nhau.
Trên ngực Lý Cảnh Lung có hình xăm Khổng Tước, trong tâm mạch Hồng Tuấn thì có Tâm Đăng.
Nhưng Hồng Tuấn biết, Lý Cảnh Lung tách khỏi hắn vì Lý Cảnh Lung chuẩn bị bước vào cạm bẫy An Lộc Sơn giăng sẵn, để cho địch nhân bắt lấy, để tránh cho Hồng Tuấn bị kích động, nhất định phải đưa Hồng Tuấn đi khỏi chỗ này.
Hồng Tuấn gật đầu với Lý Cảnh Lung, cùng Lục Hứa rời khỏi Đông điện, xuất thủ vượt nóc băng tường rời đi.
Cá chép yêu định đi theo Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung đã ấn nó trở lại.
“Ngươi ở lại cho ta.” Lý Cảnh Lung trầm giọng nói.
“Ta không giúp cái ngươi đánh nhau được!” Cá chép yêu nghĩ đến việc đụng mặt Lương Đan Hoắc lập tức sợ đến hồn phi phách tán, “Tha cho ta đi!”
Lý Cảnh Lung nhìn chăm chú Cá chép yêu, Cá chép yêu cảm nhận được nguy hiểm, đành nói: “Được rồi.”
“Chắc chắn chỉ đứng về một phe.” Lý Cảnh Lung nói, “Nếu ngươi còn muốn quay lại Khu ma ti.”
Cá chép yêu hiểu ý tứ của Lý Cảnh Lung, đành ngoan ngoãn gật đầu.
An Lộc Sơn hút sinh khí của tất cả mọi người trong lồng xong, lồng sắt lớn bị đẩy đi, lại đưa thêm một nhóm dân chúng đến, từ lúc vào thành đến giờ cứ một khắc hút hai mươi người, An Lộc Sơn liên tục hấp thu lệ khí, chưa hề ngừng.
Lương Đan Hoắc ngáp một cái, Triều Vân thì ngồi xổm ở cửa điện ngủ gật, AN Lộc Sơn nói với hùng yêu mấy câu, nó lập tức nịnh hót cười ha ha.
Hồng Tuấn và Lục Hứa ở trên nóc điện, lo lắng nhìn chằm chằm lồng sắt, thấy lồng sắt đẩy ra khỏi Đông điện đến địa cung phía Bắc. Chỗ đó đã có hai mươi người được dẫn ra, lần lượt đi vào trong lồng.
Chỉ có bốn tên canh gác, có người lập tức chạy trốn, lại bị một yêu quái canh gác vốn là ong yêu, há miệng bắn gai độc, chết tại chỗ.
Hồng Tuấn định động thủ đã bị Lục Hứa giữ lại.
“Nhóm này không cứu được.” Lục Hứa nói.
Hồng Tuấn không muốn trơ mắt nhìn những bách tính này chết oan uổng, chỉ hận bản thân không làm được gì cả.
Người chạy trốn bị giết xong, lính canh lại đi vào kéo thêm một người cho đủ số, trong mắt đám yêu quái đây chỉ như kiểm kê gà vịt ngan ngỗng làm đồ ăn thôi. Sau khi đưa đủ người vào lồng sắt, tiểu yêu lại nhàm chán đẩy xe đi.
Bốn tên trông coi ngồi trên đất, ai ngủ thì ngủ, không ngủ thì nói chuyện phiếm.
Xe lồng đi khỏi, Lục Hứa và Hồng Tuấn nhẩy xuống, Hồng Tuấn xuất bốn thanh phi đao, bắn bốn con tiểu yêu, Lục Hứa vung chủy thủ như gió lướt qua cắt đứt yết hầu của chúng.
Hai người vô thanh vô tức giải quyết đám linh canh xong, Lục Húa còn đang tìm chìa khóa, Hồng Tuấn đã vung Mạch Đao chém một nhát, khóa đồng lập tức rơi xuống.
Cả hai đẩy cửa đi vào địa cung, Hồng Tuấn thắp lửa, bên tai đầy tiếng gào thét kinh hoàng.
Trong địa cung chen lấn gần vạn người, nhốn nháo một hồi rồi cũng im lặng.
Cùng lúc đó, trước Minh Đường.
Xe lồng đẩy tới, đám yêu tướng vẫn đang nghỉ ngơi, lần này An Lộc Sơn chọn một đôi phu thê. Người chồng chắn trước mặt vợ, không sợ hãi, mắng chửi An Lộc Sơn. Ngay sau đó hùng yêu tiến đến, rống to, rồi tát nam nhân kia ngã trên đất rồi kéo người vợ ra.
Nữ hài thét lên, Lương Đan Hoắc nghe thế mất kiên nhẫn, rút bội đao đam vào bụng nàng.
Nam nhân giãy dụa, nắm cửa lồng sắt điên cuồng gào thét, An Lộc Sơn lại cười ha ha, đầu lâu hắn hóa thành hắc khí, nhào về phía nam tử, cuốn lấy hấp thu oán hận thống khổ. Mấy người trong lồng sắt thấy An Lộc Sơn chỉ có một thân hình khổng lồ, không có đầu, cổ hóa hắc khí, hút huyết nhục, bị dọa đến điên cuồng kêu lên.
Lồng sắt kia lại hóa thành luyện ngục, một mũi tên bay qua hơn trăm bước, mang theo bạch quang chói lọi, bắn trúng An Lộc Sơn!
“Kẻ địch tập kích!” Lương Đan Hoắc phẫn nộ quát.
Triều Vân giật mình tỉnh lại, nhìn trái nhìn phải, hùng yêu rít một tiếng, lật ngược lồng sắt, hóa thành quái vật khổng lồ.
Mạc Nhật Căn, A Thái, Đặc Lan Đóa và A Sử Na Quỳnh lao tới trước. Đầu đinh tiễn của Mạc Nhật Căn lượn vòng bắn về phía hùng yêu. Hùng yêu vọt tới, to như một ngọn núi, định bắt lấy Mạc Nhật Căn. Cả đám xoay người, A Thái vung quạt, đẩy nhóm Khu ma sư ra ngoài.
Mọi người không sợ Hùng yêu, dù sao nó chỉ được cái khỏe mạnh, khó đối phó là Lương Đan Hoắc đằng sau. Thì thấy Lương Đan Hoắc trợn mắt phun một mảnh huyết vụ, trong huyết vụ huyễn hóa vô số lệ quỷ, đánh tới.
Lý Cảnh Lung đã biết khả năng của Lương Đan Hoắc từ chỗ Cá chép yêu, sớm chuẩn bị kỹ, lập tức quát: “Tung lưới!”
Nhóm Khu ma sư để Đặc Lan Đóa đối phó gấu đen, mọi người tiên lên, A Thái xoay tay, bay lên, hai tay kết Liệt Hỏa ấn, niệm chú văn, cầm quạt lắc một cái.
.. Gió lốc mang theo hỏa diễm nổ bùng lên, cả quảng trường hóa thành biển lửa, A Sử Na Quỳnh và Mạc Nhật Căn thả bách tính trong lồng, hô: “Mau trốn đi!”
Lương Đan Hoắc thả huyết lệ quỷ bị liệt hỏa quấn lấy chôn sạch trong biển lửa, nàng bay lên đuổi theo A Thái.
Lương Đan Hoắc vừa bay lên, A Thái lập tức ném đến trước mặt nàng, thứ bay đến là một con cá chép, không ngừng bay nhảy, hô: “Cứu mạng.”
Lương Đan Hoắc: “…”
Lương Đan Hoắc nhấc Cá chép yêu trên mặt xuống, Cá chép yêu hô: “Không liên quan đến ta!” Nói xong nó cầm chủy thủ, định đâm xuống cổ Lương Đan Hoắc, nhưng không ngừng run rẩy, không làm thế nào hạ thủ được.
Lương Đan Hoắc hiểu ra, giận dữ hét: “Ngươi, tên phản đồ này! Phản đồ!”
“Cứu mạng với! Cứu mạng!” Cá chép yêu bị Lương Đan Hoắc bắt lấy, cái đuôi quẫy không ngừng, như bị dọa sắp chết, cuối cùng nó vẫn đâm chủy thủ về phía cổ Lương Đan Hoắc.
“Đinh” một tiếng, chủy thủ gãy đoạn, Lương Đan Hoắc giận không chỗ phát tiết, điên cuồng thét to: “Phản đồ!” Sau đó nàng vung chưởng hất Cá chép yêu ra ngoài. A Thái bay đến, đưa tay đón lấy, cười nói: “Đây là lão đại của chúng ta! Tôn kính một chút!”
Sau đó A Thái tóm Cá chép yêu, ném lại về phía Lương Đan Hoắc, Cá chép yêu đã hôn mê, ‘viu’ một cái bay theo đường cong đập trúng ngục Lương Đan Hoắc.
Lương Đan Hoắc giận dữ hét: “Hỗn trướng!”
Cá chép yêu đập vào người Lương Đan Hoắc lại tỉnh, Lương Đan Hoắc bắt lấy chân nó, A Thái lại lượn vòng xung quanh, trêu đùa đến mức
nàng tức nổ đầu, không biết đánh đấm gì nữa. A Thái còn định làm mặt quỷ thì lửa giận của Lương Đan Hoắc không kìm được nữa, trực tiếp dùng Cá chép yêu đập A Thái!
Thân thủ A Thái nhanh nhẹn, lại bắt lấy Cá chép yêu ném lại, đập trúng mông Lương Đan Hoắc, hai người ném Cá chép yêu qua lại, Lương Đan Hoắc không nhịn được nữa, rút trường kiếm: “Chơi chán chưa?”
A Thái thấy Lương Đan Hoắc xuất kiếm, lập tức ném Cá chép yêu ra ngoài, nghiêm túc đánh nhau.
Trên mặt đất, Đặc Lan Đóa cầm trường tiên, đối mặt gấu đen.
“Đến đi!” Đặc Lan Đóa giơ roi quất vào mặt đất ‘vù’ một tiếng, gấu đen gầm thét, động tay động chân lao về phía Đặc Lan Đóa,
Đặc Lan Đóa vung trường tiên liên tục, dẫn hùng yêu đến góc quảng trường, xoay người nhảy lên, gấu yêu vùi đầu phóng đến đâm bức tường đổ sụp. Nó còn chưa kịp quay đầu, một roi của Đặc Lan Đóa đã quất xuống.
Roi có tên “Thống bất dục sinh”, là thần binh Tây Vực, sát thương so với Đinh Đầu Thất Tiễn thì sát thương không bằng, đối với người có ý chí kiên định, hay nắm giữ Tâm Đăng như Lý Cảnh Lung không có bao nhiêu tác dung. Nhưng là người, hay yêu quái bị quất trúng, dù không mất mạng nhưng đau đến nỗi không muốn sống nữa.
Roi này vốn để đối phó với hùng yêu, hùm yêu, những yêu quái to lớn mà tạo ra, mọi người thảo luận, đều cảm thấy nên để Đặc Lan Đóa ra tay, nhất định sẽ lập công lớn. Quả nhiên Hùng yêu kia chịu hai roi lập tức điên cuồng gào thét, phóng đến chỗ Đặc Lan Đóa, Đặc Lan Đóa lại vung roi thẳng vào mặt nó.
HÙng yêu vọt tới, chịu chừng mười roi, nước mắt giàn giụa, kêu đau không ngừng, mới bắt đầu sợ hãi, roi của Đặc Lan Đóa vung lên liên tiếp, chỗ nào cũng thấy, hùng yêu không có chỗ trốn đành phải chịu trận, bị quất đau muốn chết.
Chỉ nghe thấy nó gầm một tiếng, sợ hãi chạy đi từ lỗ hổng trên tường xông ra ngoài.
“Sao lại chạy? Quay về mau! Không phải ngươi phách lối lắm sao?” Đặc Lan Đóa dịu dàng cười nói, vung trường tiên, ‘vù’ một cái đuổi theo hùng yêu, rời khỏi Minh Đường.
Trong biển lửa, bách tính bị kinh hoảng chạy đi, Mạc Nhật Căn và A Sử Na Quỳnh một trái một phải, giương cung ném đao, nhắm vào An Lộc Sơn trên bục thang. Lý Cảnh Lung cầm Trí Tuệ kiếm bước qua biển lửa mà tới.
Đầu An Lộc Sơn quay lại hình dáng ban đầu, ngẩng đầu, gào thét giữa biển lửa, hắn giơ tay tóm lấy mũi tên găm trên ngực, rút mạnh ra ném xuống đất. Triều Vân thủ hộ bên cạnh An Lộc Sơn, cảnh giác nhìn chằm chằm ba người.
An Lộc Sơn khàn khàn nói: “Ngươi đối phó bọn chúng, để Lý Cảnh Lung cho ta!”
Triều Vân hóa thành Hóa Xà lao về chỗ A Sử Na Quỳnh và Mạc Nhật Căn, bắt đầu vật lộn.
Lý Cảnh Lung hai tay nắm chặt kiếm, đứng xa xa nhìn An Lộc Sơn, An Lộc Sơn nói: “Cuối cùng cũng gặp lại ngươi – Khu ma ti trưởng sử.”
Lý Cảnh Lung trầm giọng nói: “Ngày đó ngươi may mắn trốn đi, thoát được một mạng, hôm nay nhất định không thể tha ngươi, đền tội đi! An Lộc Sơn!”
Lý Cảnh Lung đột nhiên gầm lên, An Lộc Sơn kêu to một tiếng, ném xác người trước mặt sang một bên, nhảy xuống bậc thang lao đến! Chuyện này không nằm trong dự kiến của Lý Cảnh Lung, vốn cho rằng sẽ dùng Tâm Đăng đối chọi lại ma khí, không ngờ An Lộc Sơn lại đánh nhau tay đôi thế này!
Toàn thân An Lộc Sơn run run, đụng vào Lý Cảnh Lung, một quyền đập xuống đất, gạch đá vỡ tan, văng tung tóe. Lý Cảnh Lung đạp mạnh lên tay An Lộc Sơn, leo lên vai hắn dùng Trí Tuệ kiếm cắm sâu vào cơ thể hắn.
Trí Tuệ kiếm cắm vào gáy An Lộc Sơn, sâu tới tận chuôi kiếm, Lý Cảnh Lung bộc phát Tâm Đăng truyền vào bên trong kiếm, An Lộc Sơn run không ngừng, cả người tỏa ra bạch quang.
Ma khí bạo tán, quét sạch quảng trường, Tâm Ma hiện ra, thoát khỏi nhục thân An Lộc Sơn, ngửa mặt lên trời gào một tiếng. Lý Cảnh Lung dồn toàn lực, quang mang vạn trượng, cường quang ngày càng sáng, giữa lông mày tỏa ra ánh lửa.
“Phàm nhân ngu xuẩn… vọng tưởng khống chế sức mạnh thần linh…”
Tâm Ma mở miệng, thanh âm rung động đất trời, thấy bóng Tâm Ma giang tay, toàn bộ gạch đá nơi đây vỡ nát.
Mặt đất hiện ra pháp trận kỳ quái, bắt đầu chuyển động, Lý Cảnh Lung mở to hai mắt, cảm giác thân thể mình không điều khiển nổi nữa mà ngã sụp xuống. Một cỗ sức mạnh khổng lồ đè ép toàn thân hắn, trọng lượng như gia tăng gấp mười gấp trăm lần.
Trên trời, dưới đất, phía trên pháp trận A Thái và Lương Đan Hoắc đột nhiên hạ xuống, Mạc Nhật Căn và A Sử Na Quỳnh đang vật lộn với Hóa Xà, cảm thấy áp lực truyền đến, toàn thân dán sát xuống đất!
“Không cử động được!” A Sử Na Quỳnh đáp.
Hai người bị ép ngã sấp, Hóa Xà kiệt sức lăn lộn, hai cánh bất động.
Lương Đan Hoắc và A Thái rơi xuống, ngã mạnh trên quảng trường.
Lý Cảnh Lung gầm lên, bạch sắc hỏa diễm tuôn trào, mà nhục thân An Lộc Sơn giơ tay, tóm cổ Lý Cảnh Lung, quát to một tiếng, kéo hắn từ đằng sau lên quẳng mạnh xuống đất.
Một tiếng động lớn vang lên, Lý Cảnh Lung phun một ngụm máu, Trí Tuệ kiếm tuột tay rơi thật xa.
Góc Tây Bắc Minh Đường, hậu hoa viên, Hồng Tuấn dùng Mạch Đao chém tường, cùng Lục Hứa quay đầu nhìn lại thấy một cỗ hắc khí vọt lên tận trời.
Lục Hứa biết Hồng Tuấn muốn quay lại, vội níu lấy hắn: “Theo kế hoạch! Không được xúc động!”
“Đi… đi mau!” Hồng Tuấn hô với đám bách tính, “Ra khỏi phía nam thành! Đi dọc theo Hoàng Hà! Mau lên!”
Từ đằng xa một tiếng đổ sụp ầm ầm vang lên, dường như có thứ gì đổ xuống, dân chúng đã rút lui, Lục Hứa và Hồng Tuấn cũng rút khỏi Minh Đường. Lục Hứa xoay người nhảy lên tháp bảy tầng ở phía Đông Bắc, cùng Hồng Tuấn nhìn ra xa.
Thấy quảng trường Minh Đường đổ sụp, gạch đá vỡ vụn lộn xộn, hắc khí thu về trung tâm, cả thể giới im lặng.
Trên đỉnh điện, một ánh lửa bay lên, là tín hiệu rút lui.
“Bọn họ thành công rồi, đi thôi.” Lục Hứa nói.
Hồng Tuấn nhìn Minh Đường phía xa, không nhận ra Lý Cảnh Lung ở đâu, đành đi theo Lục Hứa, nhảy khỏi tháp tiến về nơi hội họp của mọi người đã định sẵn.