Trời tảng sáng, trong thành cũng sáng dần, bên ngoài có tiếng nổ lớn, Ngũ Sắc Thần Quang trong tay Hồng Tuấn đang bao bọc toàn thân Mạc Nhật Căn, sau khi thu lại, Mạc Nhật Căn thở dốc, mở hai mắt.
“Đây là…” Mạc Nhật Căn nhìn kỹ xung quanh.
“Huynh cần nghỉ ngơi.” Hồng Tuấn ôm hắn lên giường, nói, “Làm sao huynh lại bị bắt?”
Mạc Nhật Căn nắm cổ tay Hồng Tuấn nói, “Sau khi tỉnh lại, ta tìm đệ khắp xung quanh, đụng phải một đám vệ sĩ…”
Bên ngoài tiếng Thất Vi gọi nhau vang lên, tiếng bước chân cũng ngày càng gần, Hồng Tuấn nhìn cổng lớn, nói với Mạc Nhật Căn: “Huynh cử động được không?”
Mạc Nhật Căn chật vật ngồi dậy, nói: “Trái tim ta… đau quá.”
Mạc Nhật Căn vận lực, cường quang lấp loáng, hóa thành Thương Lang, hai chân run rẩy.
Thanh âm càng ngày càng gần, Hồng Tuấn nói: “Huynh trúng độc quá lâu, dư độc chưa trừ hết, nghỉ một lát đã.”
Hồng Tuấn kéo ga giường, đắp lên lưng Thương Lang, Thương Lang muốn nói gì đó, Hồng Tuấn lại khoát tay, mở cửa sổ, lách người lộn ra ngoài.
Cuối hành lang, vệ binh đang đá văng từng cửa phòng một tìm nơi ẩn nấp của Mạc Nhật Căn và Hồng Tuấn. Nữ Tát Mãn theo sau, dùng tiếng Thất Vi phân phó.
Hồng Tuấn vượt qua mấy căn phòng, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, lập tức một căn phòng, lấy Khổn Yêu Thằng, hướng về phía cửa phòng, chờ đám vệ sĩ đi vào.
Quả nhiên, Hồng Tuấn vừa mới xuất hiện ở hành lang đã có người phát hiện, cao giọng hét lớn, ý không để hắn chạy thoát, Hồng Tuấn lập tức xoay người bỏ chạy, đám vệ sĩ như ong vỡ tổ tràn vào hành lang, ngược lại không để ý đến phòng ngủ của Mạc Nhật Căn. Ngay lập tức, Khổn Yêu Thằng tỏa sáng, từ dưới đất vung lên, quấn lấy mắt cá chân đám vệ binh, kéo bọn họ ngã ngửa.
Pháp bảo này quá tiện! Hồng Tuần vừa chạy vừa thay đổi chiến thuật, thu Khổn Yêu Thằng lại, rồi vung ra, đánh ngã một nhóm nữa. Hắn chỉ muốn dẫn truy binh chạy đi, lúc xông ra khỏi hành lang, hắn nhảy lên nóc hành lang, mây đen gió lớn, Hồng Tuấn vượt nóc băng tường, chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu càng xa vị trí của Mạc Nhật Căn càng tốt.
Cùng lúc đó, Thương Lang nằm nghiêng trên đất nặng nhọc thở, ở trái tim nó lộ ra một vệt kim quang, dường như đâm xuyên cơ thể nó, ma khí An Lộc Sơn gieo vào trái tim nó đang bị kim quang kia thiêu đốt sạch sẽ.
Nó rống lên ‘ô ô’ mấy tiếng, lông sói màu đen do nhiễm ma khí của An Lộc Sơn phai dần, hóa thành sắc xám xanh. Trong đêm khuya, tiếng sói tru trầm thấp, như một ngọn gió quét qua thảo nguyên, truyền ra khỏi tòa thành.
Trong rừng rậm tối đen, vô số lục quang sáng lên, chớp nháy trong bụi cỏ, như tinh hà bao quanh thạch bảo.
Trên đỉnh thành, khắp nơi đều là vệ sĩ Thất Vi, tay cầm đuốc, miệng la hét, bao vây một tòa tháp cao. Hồng Tuấn đứng thảng trên tháp, nhìn khắp nơi toàn là binh sĩ. Tay phải Hồng Tuấn rút Mạch Đao, tay trái quấn Khổn Yêu Thằng, muốn tìm một vị trí thích hợp để đu qua. Nhưng trong đêm khuya, bốn phía đen kịt, đám vệ sĩ bắt đầu giương cung cài tên, nhắm về phía Hồng Tuấn đang đơn độc trên đỉnh tháp.
Chỉ cần mở Ngũ Sắc Thần Quang, mũi tên bình thường không làm được gì hắn, nhưng Hồng Tuấn muốn rời khỏi thạch bảo, mau chóng ra khỏi thành, dẫn đám người này đi vòng vòng rồi hắn sẽ thừa cơ trốn đi, quay về đưa Mạc Nhật Căn ra ngoài.
Đúng lúc này, Hồng Tuấn nhìn thấy hành lang lóe lên, ở đó có một cọc gỗ, mượn cọc gỗ đu qua, có thể ra ngoài thành, bỏ xa đám rtuy binh!
Nói thì chậm mà xảy ra thfi nhanh, Hồng Tuấn ném Khổn Yêu Thằng, “vù” một tiếng bay qua trời đêm, dùng cọc gỗ làm điểm tựa, vẽ một đường cong hoàn hảo trên không, lúc thân thể đạt đến điểm cao nhất, lập tức thu Khổn Yêu Thằng, lăng người về phía tường thành. Ngay sau đó, một người bay đến, đối mặt với Hồng Tuấn.
Là nữ Tát Mãn mặc bộ hắc y bằng lông quạ, Hồng Tuấn không né kịp, va phải nàng!
“Đứa nhỏ ngoan, mau đi theo ta.” Nữ Tát Mãn hạ giọng nói bằng tiếng Hán, sau đó, duỗi ra hai ngón tay, điểm lên trán Hồng Tuấn.
Một tiếng nổ, toàn thân Hồng Tuấn bạo tán hắc hỏa, ma khi điên cuồng tràn ra. Như một ngôi sao chổi đang bị ma hỏa thiêu đốt, rơi xuống. Rơi xuống đâu, nhà cửa đổ sụp, bách tính Thất Vi chưa kịp chạy ra, bị hắc hỏa thiêu đốt, da bong thịt tróc, bỗng nhiên hóa thành quái vật!
Nữ Tát Mãn Mạc La từ từ hạ xuống, quái vật xông đến, bị nàng đáng một chưởng, hóa thành tro bụi tan đi. Thất Vi vệ sĩ xung quanh nhìn thấy, Mạc La lạnh lùng nói một câu.
“Đưa hắn về,:
Hồng Tuấn đau đớn không chịu nổi, dưới sự dày vò của hắc hỏa, phong ấn của Lục Hứa đã mất khống chế, bao nhiêu bi ai như muốn xé toang lồng ngực hắn, mà ác mộng được hút từ khi ở Đôn Hoàng cũng dần xuất hiên, điên cuồng làm càn,
Đám vệ sĩ không dám chạm vào Hồng Tuấn, tại nơi hắn rơi xuống, trong phạm vi mấy trượng đã bị ô nhiễm, như khi An Lộc Sơn đi qua đâu, ma khí đục ruỗng đến đấy. Đám vệ sĩ phải dùng xích sắt khóa cổ tay Hồng Tuấn, kéo hắn về phía thạch bảo.
Mạc La đi vào một phòng tối, hai tay phóng thích pháp thuật, thì thào niệm tụng chú văn, một hình bóng dần hiện lên trên vách tường, chầm chậm xoay tròn.
“Bắt được rồi.” Mạc La nói.
“Người tính không bằng trời tính.” Một giọng nói trầm thấp, chậm rãi nói, “Đúng lúc này lại rơi vào tay ta… Để ta nhìn xem…”
Trường An, Đại Minh cung.
Thần hồn nát thần tính, lòng người hoang mang, toàn thành bị bao trùm bởi một bầu không khí bất an, lo sợ. Trong địa cung của Đại Minh cung, khí đen tràn ra, Dương Quốc Trung đứng trước một ngọn lửa, sau lưng là bốn yêu quái được ma khí tụ thành hình.
“Để ta nhìn xem…” Dương Quốc Trung lẩm bẩm nói.
Ngọn lửa tách ra, hiện lên hình ảnh Hồng Tuấn nằm rạp trên đất không nhúc nhích, Mạc La nghiêng người để Dương Quốc Trung nhìn cho rõ.
“Còn một người nữa đâu?” Dương Quốc Trung hỏi.
Mạc La đáp: “Từ từ thẩm vấn sẽ hỏi được.”
Dương Quốc Trung bước vào trong lửa, ngọn lửa bùng lên, trong thạch bảo, hình bóng uốn éo hóa thành hình người, như bước từ trong tường ra, ma khí tụ thành thân thể cho Dương Quốc Trung nhưng lại rất yếu ớt, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.
“Giải Ngục đại nhân?” Mạc La lùi ra sau nửa bước, cực kỳ kinh ngạc, đây là lần đâu tiên triệu hồiGiải Ngục mà hắn giáng lâm.
“Ngươi là mai phục cuối cùng của chúng ta.” Dương Quốc Trung nói, “Còn nhớ ta đã nói gì?”
“Nếu không bức thiết, tuyệt đối không được để bại lộ.” Mạc La thấp giọng nói.
Dương Quốc Trung đến gần, cách xa mấy ngàn dặm, sức mạnh của hắn khó mà duy trì được kiểu đối thoại này.
“Nghe đây, Mạc La.” Dương Quốc Trung đặt bàn tay bằng hắc khí đặt lên vai Mạc La, nhỏ giọng nói, “An Lộc Sơn thế lớn, ta rất cần ma khí. Hiện giờ, thời khắc gần đến rồi, lấy Tam Thiên Ngạc Mộng và lệ khí từ tộc Thất Vi, mang về cho ta… Ta cần ngươi đảm bảo an toàn, đồng thời không được để bất kỳ ai biết được…”
Đang nói chuyện, Dương Quốc Trung lại hóa thành khói đen tan đi, trở về bức tường trong phòng tối. Mạc La ngẩng đầu nhìn chắm chú, trên tường là bức bích họa vẽ một con rắn lớn màu đen, quấn quanh một kỳ thú màu trắng trên người có rất nhiều hoa văn.
Mạc La quay người về phía Hồng Tuấn, tiếng hít thở của Hồng Tuấn cực kỳ nặng nề, hắn nằm rạp trên đất hôn mê bất tỉnh. Mạc La lẩm bẩm: “Vậy thì… đến đi.”
Bỗng nhiên Mạc La duỗi một tay, Hồng Tuấn bay lên, lồng ngực hiện rõ hắc khí nồng đậm, hắc khí bị Mạc La hút vào cơ thể. Hồng Tuấn bừng tỉnh, đau đớn hô to!
Tiếng kêu như xé rách trời đêm, trong bóng tối, Thương Lang nghe thấy tiếng kêu đau kia, cố gắng đứng dậy, kim quang trong lồng ngực lập tức thiêu đốt ma khí.
Hồng Tuấn trợn to hai mắt, cảm thấy ma
khí và ác mộng trên người bị nữ Tát Mãn này hút đi. Hắn còn chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cố gắng cử động tay, nhưng toàn bộ pháp bảo đã bị lấy mất, mặt mũi Mạc La dữ tợn, dường như đang chấp nhận ma khí xâm nhập.
“Ngươi là…” Hồng Tuấn nhìn thấy quang ảnh kỳ dị đằng sau Mạc La, hình dáng kia, hắn đã thấy qua trong cuốn “Phục Yêu Lục”.
“Vì sao ngươi có thể…” Hồng Tuấn run giọng nói.
“Đừng cử động.” Mạc La trầm giọng nói, “Đừng cử động… ngoan ngoãn một chút, sắp xong rồi…”
“Ngươi là… heo vòi.” Hồng Tuấn mở to hai mắt, nhớ tới một truyền thuyết từ thượng cổ – Heo vòi ăn mộng!
Ma khí từ cơ thể Hồng Tuấn bị hút đi, trải qua đau đớn ban đầu, hắn thấy cả người nhẹ bẫng, nâng tay lên, trong tay Ngũ Sắc Thần Quang rực rỡ, hơn nữa, kinh mạch toàn thân cũng được thanh tẩy!
“Vì sao?” Hồng Tuấn cảm nhận được ác mộng rút đi, ma khí bên trong cơ thể cũng vậy, nói, “Vì sao ngươi lại liều mình cứu ta.”
Mạc La: “…”
Mạc La dường như không khống chế ma khí được nữa, đau đớn gào thét, Hồng Tuấn hô lớn: “Mau dừng lại! Ngươi sẽ chết đó!”
Mạc La nghiến răng nghiến lợi, nhìn chăm chú Hồng Tuấn, sau một khắc toàn bộ ác mộng bị hút đi, trước mặt Hồng Tuấn xuất hiện một cự thú đen xì! Cự thú kia vừa giống heo vừa giống voi, sau khi nuốt chửng toàn bộ ác mộng, nó điên cuồng rống lên một tiếng!
Một góc thạch bảo đổ sụp xuống, hiện ra heo vòi đã hắc hóa, Hồng Tuấn suýt nữa bị hất văng, hắn triệu hồi Khổn Yêu Thằng, thì heo vòi đã xông ra ngoài, phá tan hành lang, xông tới phòng chính giữa thạch bảo.
Trong bóng tối, heo vòi phóng xuất hắc khí nồng đậm, hóa thành ngàn vạn hắc xà ngoe nguẩy, lại rống lên, phía dưới thạch bảo như một tòa thành chết, không ai tỉnh lại. Hồng Tuấn đột nhiên nhớ ra kia là bị ác mộng khống chế! Hắn cố gắng nhớ lại khi ở Đôn Hoàng làm thế nào mà hút được ác mộng từ trên người Tâm Ma, cùng lúc đó hắn đuổi theo, thử tóm lấy hắc khí kia, nhưng không cách nào xuất thủ được.
Khi ở Đôn Hoàng, lúc lấy được Tam Thiên Ngạc Mộng, Lục Hứa dùng mộng cảnh phong bế tạm thời, sau đó lại được Lý Cảnh Lung gia cố phong ấn bằng Tâm Đăng, bây giờ Mộng Mô lại cứ thế nuốt hết ác mộng, dù yêu lực có mạnh thế nào, cũng không thể khống chế ác mộng ngay được.
Chỉ nghe Mộng Mô thảm thiết kêu lên, Hồng Tuấn đuổi đến chính điện, thấy một nửa vách tường đã đổ sụp, Mộng Mô đứng ở phòng của Thất Vi vương, nhìn chăm chú Hồng Tuấn, hai mắt cuồn cuộn hắc hỏa.
“Ngươi không được như vậy!” Hồng Tuấn sốt ruột nói, “Ngươi sẽ bị ma khí khống chế!”
Đến lúc này, Hồng Tuấn chưa hiểu tại sao Mộng Mô lại làm như vậy, nhưng yêu quái này đã mấ không chế, phóng thích hắc xà khắp nơi, lúc nào cũng có thể đồ thành ngay lập tức!
Hồng Tuấn vận khởi ma chủng trong cơ thể, muốn tranh đoạt ma khí với nó. Nhưng Mộng Mô lại gào thét, phóng ra sóng xung kích, hất văng Hồng Tuấn ra sau!
Trong thành tĩnh mịch, tộc Thất Vi đều đã nhập mộng, hắc xà chui vào thiên gia vạn hộ, quấn quanh bách tính đang nằm mộng. Thương Lang thất thểu đi ra hành lang, tru một tiếng.
“Ngao ô!”
Trên bình nguyên, tiếng sói tru liên tiếp vang lên, càng ngày càng lớn, ngay sau đó Thương Lang rũ lông hóa thành màu sắc khác, lóe lên quang mang màu xanh đậm. Nó hít mạnh một hơi, hống một tiếng rung động cả gầm trời!
Tiếng sói tru vang vọng, Hồng Tuấn chật vật đứng dậy, vung Khổn Yêu Thằng, nhìn chăm chú Mộng Mô, hắc khí từ bốn phương tám hướng hội tụ, tiến vào thân thể nó. Hồng Tuấn khống chế Ma chủng trong người, muốn hút ma khí đi, Mộng Mô bỗng nhiên nhào tới, điên cuồng tấn công khiến hắn không tập trung được.
“Mạc Nhật Căn!” Hồng Tuấn hô to, “Mau đến hỗ trợ!”
Thương Lang quay đầu vọt tới, cùng lúc đó, đàn sói ào vào trong thành, như thủy triều dâng lên, xông qua đường đi, cúi đầu cắn xé hắc xà.
Hồng Tuấn điều khiển Khổn Yêu Thằng, nhưng Mộng Mô nhanh như chớp, ngay sau đó, Hồng Tuấn nâng Mạch Đao ngăn cản nó. Lúc Mộng Mô đánh về phía nó, đại môn sau lưng Hồng Tuấn ầm vang một tiếng. Cửa gỗ hai trăm cân bị một cước của Mạc Nhật Căn đạp tung, Mạc Nhật Căn quát: “Nằm xuống!”
Hồng Tuấn ngửa mặt lên trời, hạ thấp người xuống, tay trái Mạc Nhật Căn lắc một cái, kim quang nở rộ, Thực Nguyệt Cung hiện ra, ngay sau đó kéo căng dây cung, ‘vù’ một tiếng, một đạo kình khí bắn ra, Đinh Đầu Thất Tiễn lập tức bay theo, hướng phía Mộng Mô mà tới!
Mộng Mô bị tiễn bắn trúng, hét lên, lăn sang một bên, Hồng Tuấn xoay người vọt tới, vung Mạch Đao, Mạc Nhật Căn đuổi theo, quát: “Nó là cái gì?”
“Đó là cái gì?” Hồng Tuấn lại chú ý tới lúc Mạc Nhật Căn sử dụng kim cung.
“Đừng hỏi!” Mạc Nhật Căn quát, “Làm sao bây giờ?”
“Bắt lấy nó!” Hồng Tuấn nói, “Nó hút đi toàn bộ ma khí rồi!”
Chính Hồng Tuấn cũng mờ mịt không rõ tiền căn hậu quả, nhưng gia hỏa này hút ma khí, không biết sử dụng thế nào, cũng không hóa thành yêu quái mạnh mẽ hơn.
“Cái gì?” Mạc Nhật Căn thấy Mộng Mô xô đổ một bức tường, nhanh chóng đuổi theo, hướng Hồng Tuấn hét, “Ma khí ở đâu ra?”
“Trên người ta!” Hồng Tuấn nói, “Ác mộng của ta bị nó hút đi!”
Mạc Nhật Căn: “…”
Hồng Tuấn: “…”
Trong chốc lát ngắn ngủi, hai người dường như hiểu ra chuyện gì.
“Sao lại có chuyện tốt như vậy?” Mạc Nhật Căn không tin, nói, “Vậy ma khí trong người đệ không còn nữa?”
“Đúng rồi…” Hồng Tuấn đang định dùng Ma chủng hút lại Tam Thiên Ngạc Mộng, nói, “Ta không biết nó định làm gì…”
Mạc Nhật Căn nhớ đến vô số chuyện có thể xảy ra, im lặng một lúc, Hồng Tuấn nói: “Phải thu ma khí lại, nếu nó mang cho An Lộc Sơn sẽ nguy mất!
“Giết nó.” Mạc Nhật Căn nói, “Dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được hút ma khí vào cơ thể đệ nữa!”
Hồng Tuấn: “Hay là…”
Mạc Nhật Căn: “Không có hay là! Chuyện ở đây ta quyết định!”
Mạc Nhật Căn giơ tay xoa đầu Hồng Tuấn, hắn xoay người nhảy lên, hóa thành Thương Lang, chở Hồng Tuấn đuổi theo phía Mộng Mô chạy đi.