Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Lộng chương chi hỉ


trước sau

Ngày mới đến, khắp nơi như bị nhốt trong một màn đêm vô cùng vô tận.

A Thái quỳ trước căn phòng bị thiêu rụi, khóc tê tâm liệt phế, Lục Hứa và A Sử Na Quỳnh ngồi bên cạnh Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung ở trần thân trên, cơ bắp trên người toàn là vệt máu, lẳng lặng tựa ở bờ tường.

“Trời mưa à?” Lý Cảnh Lung nhắm mắt.

“Trời mưa.” Lục Hứa nói.

Lý Cảnh Lung: “Có lẽ… ta không chịu nổi nữa.”

Lục Hứa: “Có lời gì muốn nói với Hồng Tuấn ngươi phải tự nói, ta sẽ không chuyển lời đâu.”

“Ta cũng không.” A Sử Na Quỳnh lạnh lùng nói.

Lý Cảnh Lung: “Suốt quãng đường này, mọi người đều là… chiến hữu tốt.”

Tiếng khóc đứt quãng của A Thái truyền đến, dường như khóc đến ngất đi, chỉ còn lại tiếng gào thét đau đớn, kìm nén,

“Nhưng ta… nghĩ thông rồi, Thái Bạch huynh nói đúng… Sinh giả vị quá khách, tử giả vị quy nhân, thiên địa nhất nghịch lữ, đồng bi… vạn cổ trần. Thần Châu mênh mông rộng lớn, vô vàn bách tính chúng sinh, một đời người sinh ra, có chăng cũng chỉ là chịu khổ…”

Lục Hứa cùng A Sử Na quỳnh ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời.

“Chỉ hận ta không thể thay chúng sinh chịu khổ… Thay bọn họ trải qua sinh tử, coi nhẹ chấp niệm khi còn sống, trước lúc chết không cam lòng…”

Trong lúc vô tình nhìn sang Lý Cảnh Lung, Lục Hứa phát hiện trên lồng ngực trần của hắn, hình xăm Khổng Tước tỏa sáng nhàn nhạt.

“Quỳnh, ngươi nhìn xem.” Lục Hứa lập tức nói.

A Sử Na Quỳnh quay đầu nhìn lại, dường như Tâm Đăng xuất hiện lần nữa, ánh sáng cực kỳ yếu ớt, giữa tiếng khóc của A Thái, như ẩn như hiện. Trên gương mặt bẩn thỉu, xuất hiện tầng sáng như có như không, dường như khi sắp chết, tỏa ra thần tính Nhiên Đăng.

“Dùng sức đi, dùng sức.”

“Đầu đứa bé ra rồi! Tẩu tử! Thở sâu!”

“Tẩu tử!” Hồng Tuấn nắm lấy tay Đặc Lan Đóa, hô, “Dùng sức đi! Nhớ đến A Thái! Mọi người vẫn đang chờ tỷ!”

“A!” Đặc Lan Đóa khóc, hô lớn, “Aaaaa!”

Sắc trời mờ tối, ánh nắng bị mây đen che khuất, A Thái ôm trường tiên của Đặc Lan Đóa, trong mắt còn ánh nước, kinh ngạc nhìn bầu trời ảm đạm.

Nương theo tiếng hô đau đớn của Đặc Lan Đóa, tiếng khóc trẻ con vang dội theo sau, như gọi ánh sáng quay về thế gian.

“Sinh… Sinh rồi…”

Mạc Nhật Căn suýt chút nữa quỳ xuống, Hồng Tuấn nói: “Kéo đâu rồi?! Triệu Tử Long!”

Cá chép yêu luống cuống tay chân, nói: “Ở đây!”

“Hơ lửa đi đã.” Mạc Nhật Căn kiệt sức nói, “Thuốc đâu rồi?”

“Đây đây, ở đây.”

Hồng Tuấn dùng thuốc còn dư ở dược đường, chế thuốc cầm máu, cắt cuống rốn xong, tiều phu đã bưng nước nóng đến lau người cho đứa bé, Đặc Lan Đóa rên rỉ nói: “Cho ta xem tên quỷ đòi nợ này…”

Cá chép yêu đỡ lấy đứa nhỏ, ôm đến cho Đặc Lan Đóa nhìn xem, nói: “Là đực.”[1]

Mọi người: “…”

Đặc Lan đóa: “Ta thích…”

Hồng Tuấn thầm nghĩ tiểu hài tử thật xấu quá, vừa sinh ra đều xấu thế sao? Nhăn nhó như khỉ vậy, nhưng hắn vẫn cố làm người tốt nói: “Rất giống A Thái, đáng yêu lắm.”

“Trợn mắt nói dối.” Đặc Lan Đóa nói, “Làm sao mà ta không nhìn ra, sao lại xấu như vậy! Trời ạ! Sao ta sinh ra một con khỉ như thế cơ chứ?”

Mạc Nhật Căn: “…”

Hồng Tuấn lập tức nói: “Lớn lên sẽ đẹp hơn.”

Mọi người vội nói đúng đúng đúng, lại hỏi đặt tên thế nào, Đặc Lan Đóa mờ mịt, hiển nhiên chưa kịp không nghĩ tên, đã vội vàng mà sinh một đứa, còn bị ghét bỏ vì xấu xí.

Đứa nhó không khóc, Hồng Tuấn ôm nó, vui không nói lên lời, mọi người ai cũng đổ mồ hôi, ngồi phịch ở góc tường, Đặc Lan Đóa sinh xong hết khí lực nên đành nằm im, đứa nhỏ được đặt nằm bên giường, Cá chép yêu bồi nó.

“Ngươi lúc còn nhỏ cũng thế này.” Cá chép yêu nói với Hồng Tuấn.

Hồng Tuấn và Mạc Nhật Căn sóng vai ngồi trong góc, Hồng Tuấn hữu khí vô lực nói: “Ta xấu chưa đến một nửa nó.”

Cá chép yêu vươn tay để đứa nhỏ nắm lấy, nó khóc một hồi liền ngừng. Mạc Nhật Căn hỏi Đặc Lan Đóa: “Có sữa không?”

“Có…” Đặc Lan Đóa nói, “Đừng để ý, mọi người nghỉ một lát đi.”

Hồng Tuấn mệt mỏi không chịu được, đầu cúi xuống đất đã ngủ thiếp đi rồi.

Giấc mộng kia lại xuất hiện, đưa hắn vào trong bóng tối, trong mộng, toàn thân hắn tản ra ánh sáng lục sắc rực rỡ, tóc tai lông vũ cùng bay lên, mặc chiến giáp trường bào, mang theo Khổng Tước Linh lấp lánh, hai tay kết pháp ấn, bất động như núi, tay trái đặt lên lòng bàn tay phải, gọi ra bốn thanh Trảm Tiên Phi Đao xoay tròn. Tay phải mở Ngũ Sắc Thần Quang, chiếu rọi bóng tối.

Lý Cảnh Lung mặc thần giáp kim sắc, hóa thành Bất Động Minh Vương, cầm Trí Tuệ Kiếm, đứng im nhìn chăm chú vào mắt hắn.

“Hồng Tuấn!”

Một tiếng hô to khiến hắn bừng tỉnh, Hồng Tuấn đang ngủ ngon, bỗng nhiên tỉnh lại nghẹn thở, đầu hắn hơi đau. Hắn còn chưa kịp nhìn xung quanh, Mạc Nhật Căn đã tóm cổ áo hắn xách lên.

“Có địch! Hồng Tuấn mau tỉnh lại!” Cá chép yêu sợ hãi hô to. Hồng Tuấn giật mình, còn chưa kịp nhìn rõ, đã quay người tung Ngũ Sắc Thần Quang, một tiếng động lớn vang lên, phòng ốc đổ sụp, hắn vừa kịp chặn lại tường gạch đã đổ xuống, Đặc Lan Đóa ôm đứa bé, hô: “Chạy mau!”

Ngay sau đó còn chưa kịp trở tay, toàn bộ thôn trang liên tục đổ sụp, tiếng khóc tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía. Thương Lang chở Đặc Lan Đóa ra ngoài, quát: “Giao cho đệ!” Lúc ấy, mây đen cuồn cuộn, đúng là có hàng ngàn hàng vạn quái vật, như bùn nhão trào trên đất, gầm thét lao về phía bọn họ!

“Đó là cái gì?” Hồng Tuấn lẩm bẩm nói.

Mây đen bay lượn, chỉ thấy phía dưới ma khí bao phủ, lại có hắc khí che lên, bùn nhão như thiên quân vạn mã, không kiêng dè ép nát mặt đất, đi qua nơi đâu, giống như vô vàn kỵ binh đang tấn công, nhân gian bị san thành bình địa!

Vì có mẫu tử Đặc Lan Đóa, Hồng Tuấn không dám giao chiến bậy bạ, hai tay mở Ngũ Sắc Thần Quang, bao bọc phòng ốc hai bên, kéo về trung tâm một cái, gỗ đá xoắn tới, tạo thành tường gạch ngăn cản Ma Vân. Nhưng mà phía sau càng gào thét mãnh liệt, ma khí như biển động sóng gầm, cưỡng ép bùn đất, khiến dòng song đổi hướng, dường như muốn nuốt chửng tất cả.

Thiên Bảo năm thứ mười bốn, tháng tư ngày hai mươi hai, An Lộc Sơn, Sử Tư Minh liên quân phá Đồng Quan, một đường tiến công đến Trường An, thế mạnh không thể chống đỡ.

Dương Quốc Trung đi đến rặng núi phía trước Đại Minh Cung, nhìn về mặt đất bao la bên ngoài Trường An. Ở chân trời phía xa, dường như mây đen che giấu thiên quân vạn mã, vọt tới Trường An. Mà ở Ly Sơn dưới chân Trường An, lập tức vang lên tiếng chuông rất lớn, chấn động khắp nơi. Trong thành, Thiên tử điều khiển Lục quân xuất trận, Lục quân có bốn vạn người, ào ào rời khỏi Trường An, bài binh bố trận bên ngoài thành.

“Thời điểm sắp tới rồi.” Dương Quốc Trung thấp giọng nói, nhẹ nhàng nhướng mày, còn nói: “Ta sẽ không tiễn ngươi đâu, Lý Long Cơ bệ hạ.”

Ở bên canh hắn, là một thủ hạ đã bị ma hóa, Mộng Mô da thịt nứt toác, thở phì phò, thân thể dường như không dung nạp được ma khí nữa.

“Bệ hạ…” Mộng Mô nói, “Ta không hiểu… ta không hiểu…”

Dương Quốc Trung trấn tĩnh nhìn phía mây đen đi đến, đáp: “Có một số việc, ép buộc cũng vô dụng, chỉ chân tâm thật ý mới là tốt nhất. Ngươi nói thử xem, dùng toàn bộ tính mạng bách tính Trường An đổi lấy tính mạng đám Khu ma sư, bảo hắn đổi thì hắn có đổi không?”

“Hắn không thể không đổi, không có lựa chọn khác.” Dương Quốc Trung quay đầu nhìn Mộng Mô, thấp giọng nói: “Không vội, ta sẽ lập tức giải trừ đau đớn này cho ngươi, chờ một lát…”

Nói xong, Dương Quốc Trung nhẹ nhàng nâng cằm nàng, chăm chú nhìn nét
mặt nàng.

Bên ngoài thành Trường An, Thương Lang chở Đặc Lan Đóa đang cực lực phi nước đại, thấy trong mây đen hiện ra thiên quân vạn ãm, dọc theo mặt đất như biển gầm lên, cuốn về phía thành Trường An. Bách tính trong thôn nhỏ bọn họ trú tạm hôm trước đã sớm trốn thoát, ngay cả tiều phu Đặc Lan Đóa cứu mạng cũng không biết đi đâu.

Trên bình nguyên cực kỳ hỗn loạn, nơi đâu cũng là bách tính đào vong.

Hồng Tuấn tìm thấy một thôn dân đang chạy trốn, mây đen đã đến gần, Hồng Tuấn hướng về tầng mây, thấp giọng hỏi: “Đấy là cái gì?”

Vốn là quân đội dưới trướng An Lộc Sơn, bị ma khí làm ô uế, biến thành ma binh ma tướng, toàn thân toát ra hắc khí, trên người còn mặc giáp phản quân.

Thương Lang lẩm bẩm: “Hắn chuyển hóa bộ hạ thành ma binh?”

Hồng Tuấn giảm dần tốc độ, dân chúng vượt qua hắn, sau đó hắn tung Ngũ Sắc Thần Quang, hóa thành một tấm khiên lớn, Trảm Tiên Phi Đao hợp nhất, hóa thành Mạch Đao.

Thương Lang quát: “Đi mau! Hồng Tuấn, đệ định làm gì?”

“Mọi người đi trước đi.” Hồng Tuấn nói, “Đưa tẩu tử về Trường An!”

Cá chép yêu hô: “Hồng Tuấn! Hồng Tuấn!”

Thương Lang biết Hồng Tuấn muốn trốn nhất định sẽ thoát được, nhưng sau thân thể Đặc Lan Đóa đang yếu ớt, lại còn ôm đứa nhỏ, cần nhanh chóng rút đến nơi an toàn, Thương Lang quay đầu quát: “Ta sẽ lập tức quay lại đón đệ!”

Mây đen tản đi, lùi ra sau, hiện ra vạn mã đạp mây, dân chúng kêu khóc chân chạy càng nhanh, Hồng Tuấn hít sâu một hơi, dùng bả vai chống Ngũ Sắc Thần Quang, cứ như vậy mà va chạm! Hắn như một đường cong, thủy triều ma binh đụng phải lập tức ngã xuống, giống như dòng nước lao nhanh gặp phải đảo nhỏ, như biển động va phải đá ngầm, phản quân bị lực mạnh xung kích tạo thành một làn sóng.

“Đó là ai?” Hồ Thăng thống lĩnh Lục quân, đứng trên thành lâu thành Trường An, thấy một màn kia lập tức chấn kinh.

“Bọn chúng muốn công thành!” Giáo úy Thần Võ quân hô lên.

“Đừng rời thành!” Thái tử Lý Hanh vội leo lên thành lâu, lúc này triều đình đã không phân trên dưới, An Lộc Sơn công phá Đồng Quan, thần tốc tiến quân vào quan nội chưa đến ban ngày, Ca Thư Hàn gấp rút từ Lương Chân hành quân đến hỗ trợ, Quách Tử Nghĩ dẫn quân về phía Hà Bắc tập kích đường lui của liên quân An Sử, đội ngũ của Sử Tư Minh. Lúc này Lục quân giữ vững được Trường An, chờ viện quân đến sẽ không cần lo lắng gì nữa

“Đó là ai?” Lý Hanh nhìn biển quân phía xa, như có một người địch vạn người, Hồ Thăng quát: “Nhất định phải ra ngoài cứu viện!”

“Hồ thống lĩnh!” Lý Hanh quát, “Cho dù là ai, hắn cũng không sống được!”

Phản quân như thủy triều, men theo Đông Nam Trường An, đồng cỏ Đông Bắc, các đội quân nhanh chóng tập hợp. Thương Lang ở tiền tuyến đang phi nước đại, càng chạy càng nhanh, Cá chép yêu quay đầu hô to: “Húc tung bọn chúng!”

“Bọn chúng định làm gì?!” Thương Lang cắn răng nói, “Muốn như thế va vào cổng thành? An Lộc Sơn điên rồi?”

Hồng Tuấn ngăn cản thiên quân vạn mã, cảm thấy lực xung kích ngày càng nhiều, như Thái Sơn chèn ép, trời sập tựa ngàn cân rơi xuống.

“Ta không chịu nổi nữa!” Hồng Tuấn hô, “Ta phải đi!”

Hắn không biết mình hô cho ai nghe, nhưng đây là tự hắn động viên mình, dân chúng sớm đã chạy, nếu không chạy cũng bị dẫm chết dưới gót sắt kia. Mây đen cuồn cuộn dừng lại một lát, đúng là tụ lực, bây giờ dùng toàn lực ứng phó, ầm vang vọt tới!

“Ta thấy ngươi… Ma chủng…”

Hồng Tuấn đột nhiên ngẩng đầu, thở dốc, mây đen huyễn hóa ra nửa thân người, điên cuồng vồ lấy hắn.

Trước khi ma chưởng tiến đến, Hồng Tuấn đã bứt ra, hai tay phát động, quay người phi lên ma binh đang điên cuồng phi nước đại, đạp nó xuống, lại điều khiển chiến mã hóa ma, chạy như điên.

Thành Trường An chìm trong một vùng tắm tối, Bạch Lộc đạp không bay tới, để lại giữa không trung vô vàn điểm sáng, Thương Lang ngẩng đầu nhìn, tru một tiếng, Bạch Lộc quay lại nhìn mặt đất, vui mừng nói: “Đại Lang!”

Thương Lang dừng trên bình nguyên, Bạch Lộc hạ xuống gò núi, hóa thành Mạc Nhật Căn và Lục Hứa, hai người nhìn nhau, không nói được câu nào.

Lục Hứa đỡ Lý Cảnh Lung bị thương nặng, thở dốc nói: “Hồng Tuấn đâu?”

Mạc Nhật Căn đón lấy Lý Cảnh Lung, hỏi: “Hắn làm sao vậy?”

Hai người đồng thời hỏi, còn không kịp trả lời, A Thái và A Sử Na Quỳnh lao lên gò núi. Qua phía trước chính là bình nguyên ngoại ô thành Trường An, sau đó là sông hộ thành! Mà mười vạn ma binh dường như không có ý định dừng lại, mây đen gào thét, cách hơn nửa dặm bắt đầu xông tới gò núi!

Mạc Nhật Căn và Lục Hứa không nói chuyện, nhìn quân đội tấn công như thác lũ, A Sử Na Quỳnh và A Thái lao tới, A Thái nhìn thấy Đặc Lan Đóa suýt nữa ngất đi.

“Đặc Lan Đóa!”

“Đừng có nói! Mau đánh đàn cho ta!” Đặc Lan Đóa hô một tiếng.

A Thái xoay người, cùng A Sử Na Quỳnh nhìn đại quân chen chúc, lúc ấy Hồng Tuấn cướp được tuấn mã, vọt tới gò núi: “Thật xin lỗi! Ta không ngăn được!”

Mạc Nhật Căn và Lục Hứa hóa thành Thương Lang Bạch Lộc, lao xuống, phía sau Hồng Tuấn vô số binh sĩ bị ma hóa đuổi theo, đạp phá mặt đất núi sông, tiếng vang ầm ầm, tiến tới trước thành Trường An!

“Viện quân đâu?” A Sử Na quỳnh quay đầu, giận dữ hét, “Vì sao không xuất binh tiếp viện –!”

Có thể thấy lờ mờ trên tường thành, thượng cấp thủ quân san sátm ngoài cửa thành đều là bách tính chạy nạn đến, quan thủ thành lại không định mở cửa. Lý Cảnh Lung gắng gượng đứng dậy, run giọng nói: “Hồng Tuấn? Hồng Tuấn ở đâu? Ta nghe thấy…”

“Đặc Lan đóa! Nàng mau vào thành đi!” A Thái quát.

“Muốn chết thì cùng chết!” Đặc Lan đóa giận dữ hét, “A Thái! Để ta bảo vệ chỗ này!”

A Thái: “…”

__________________________

Lộng chương chi hỉ: Mừng sinh con trai

[1] Chỗ này con Cá chép yêu mắc dịch gọi đứa bé bằng danh từ chỉ giống đực của loài vật, đồ mất dại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện