Cuối thu trời sáng, Lý Cảnh Lung dẫn Hồng Tuấn vào Cấm cung, đi tạ ơn Lý Hanh và Lý Long Cơ, lại nhận tin hôm nay Lý Hanh và Quách Tử Nghi quay về Linh Vũ, dẫn theo Lục quân, nhận chỉ Lý Long Cơ thoái vị, chuẩn bị tế thiên ở Linh Vũ.
Đến hậu điện, Hồng Tuấn thấy gió thu đìu hiu, một lão nhân lưng còng ngó xuống mặt đất phủ đầy lá cây ngô đồng ngó trái nhìn phải. Lý Cảnh Lung nói: “Thục hầu Lý Cảnh Lung bái kiến bệ hạ…”
Lão nhân kia quay lại, Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung giật mình, đúng là Lý Long Cơ!
“Nội thị đâu?” Lý Cảnh Lung lập tức giận dữ, hét lên: “Cao Lực Sĩ! Cao tướng quân!”
Cao Lực Sĩ sáng sớm đi Khu ma ti tuyên chỉ, vừa mới trở về đang trong phòng uống trà lau mồ hôi, Lý Long Cơ trên danh nghĩa dù là thoái vị, nhưng ai cũng hiểu là Lý Hanh bức thoái vị, nếu không vì chiến loạn Mã Hòe Pha[1] có lẽ cũng không thành thế này. Một đế vương oai phong một cõi, giờ về già ủ rũ thê lương.
“Ôi..” Cao Lực Sĩ kêu khổ, “Nhã Đan hầu, à không, Thục Hầu, một mình ta làm sau có ba đầu sáu tay giải quyết hết mọi việc được? Không phải ta vừa hồi cung sao? Bớt giận bớt giận, bệ hạ, người lại làm sao đây?”
Lý Long Cơ tóc bạc trắng, mặt mũi đầy vết đồi mồi, dường như muốn tìm thứ gì đó đằng sau cây, Cao Lực Sĩ không nói lời nào, kéo hắn về phòng, Lý Long Cơ còn hô: “Để cho ta xem! Ngọc Hoàn đến!”
Lý Cảnh Lung không phản bác được, đứng trong gió thu đìu hiu cũng chẳng biết phải nói gì, một lát sau hắn đi vào tạ ơn Lý Long Cơ, Hồng Tuấn dạo vài bước trong nội viện, lại cảm nhận rõ ràng thống khổ và tra tấn của sinh lão bệnh tử với phàm nhân.
“Người ta đều biết khi già sẽ chết.” Cá chép yêu ở đằng sau nói.
Cá chép yêu càng ngày càng dài, Hồng Tuấn không mang nó theo được nữa, đột nhiên hắn nói: “Cảnh Lung cũng sẽ biến thành như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.” Cá chép yêu nói, “Khi già đi, cả đời vinh nhục đều chỉ như gió thoảng mây bay, ngươi nhìn xem đáng buồn thế nào? Thê thảm ra sao? Lý Cảnh Lung sau này già rồi, không chừng…”
“Vậy thì ta vẫn thích huynh ấy.” Hồng Tuấn nói, “Có thể cùng nhau vượt qua một đời, mới là trọn vẹn.”
Cá chép yêu: “...”
Cuộc trò chuyện cứ như vậy mà chấm dứt, đột nhiên Hồng Tuấn nghĩ đến chuyện khác, Cá chép yêu lại nói: “Thả ta xuống một lát.”
Hồng Tuấn để Cá chép yêu xuống, đi ra đằng sau cây, muốn xem lão hoàng đế đang tìm cái gì, lại thấy trong lùm cây sát chân tường có một cái hố nhỏ một thước, bên ngoài có cỏ dại. Hắn ngồi xổm nhìn vào trong hang, đột nhiên một cái đầu hồ ly xù xù chui ra, giật nảy mình.
“Suỵt!” Hồ ly nói.
Hồng Tuấn: “Ngươi...”
“Là ta đây!” Giọng vang lên là của Ngọc Tảo Vân, nàng ta nhảy ra chui vào trong lòng Hồng Tuấn, Hồng Tuấn ngồi xuống, Ngọc Tảo Vân lại hỏi: “Tìm chỗ cho yêu tộc xong rồi sao? Sáng nay nghe Lý Cảnh Lung được phong Thục hầu, có chỗ chưa?”
“Chờ chút…” Hồng Tuấn kinh ngạc, “Ngươi tìm được thân thể rồi?”
“Nhặt được trong núi, tạm thế này đã.” Ngọc Tảo Vân còn nói, “Không yên lòng nên quay lại xem hắn thế nào.”
Trong phòng lờ mờ, Cao Lực Sĩ để Lý Long Cơ ngồi sau án, múc canh sâm bón cho hắn ăn, thỉnh thoảng lại nói: “Bệ hạ, há mồm nào, a~”
Lý Long Cơ uống canh, quanh miệng đều dính mỡ, chảy cả ra người, Cao Lực Sĩ cũng không biết lau cho hắn.
Gian phòng ẩm ướt, u ám, lại không thông gió, cảnh cung nữ thành đàn, nội thị như nêm khi xưa đã không còn, lúc Lý Long Cơ và Dương Ngọc Hoàn rời khỏi Trường An, bỏ lại phần lớn cung nhân, nhờ Hồng Tuấn làm chủ mới phân vào Lcuj quân, gia quyến quan viên cùng cung nhân được hộ tống rời thành. Thiên tử bỏ bách tính chỉ lo thoát thân, bây giờ không ai phụng dưỡng, chỉ có vài cung nữ chờ bên ngoài nghe truyền. Đám đại thần như thay đàn đổi dây, chỉ biết chạy theo Thái tử.
Cao Lực Sĩ là lão thân, lẻ loi bồi tiếp Hoàng đế, ngày trước đắc thế, kiêu căng phách lối không ai bì được, bây giờ giữa sắc thu này, cũng quá thê lương.
Lý Cảnh Lung muốn nói vài lời, nhưng Lý Long Cơ ngơ ngơ ngác ngác, mê man cũng chẳng nghe thấy, lúc này Lý Cảnh Lung không khỏi nghĩ tới hắn và Hồng Tuấn, vốn là phàm nhân, về già, có lẽ Hồng Tuấn vĩnh viễn bất lão bất tử, sau này đến tuổi thất tuần, hắn qua đời thì Hồng Tuấn còn lại lẻ loi biết làm sao?
Nghĩ nửa ngày, Lý Cảnh Lung chỉ nói một câu: “Cao tướng quân tương lai sau này định thế nào?”
“Già rồi.” Cao Lực Sĩ nói, “Có lòng nhưng không có sức, đành ở đây bồi bệ hạ.”
Lúc này cá chép yêu ở trong hoa viên lăn qua lăn lại, đến viện thấy hai con gà ở cạnh ao nước, lại nghĩ xót xa bản thân mình.
“Ai!” Cá chép yêu cũng phát hiện, hôm đó nó đi dọc sông hộ thành, nhìn từ xa thấy bóng dáng quen quen nhưng đây là nội cung khó vào, nên mới nhờ dịp tìm đến hai con gà này.
Lục Phì Hồng Sấu từ khi bay khỏi Trường An, chia các đôi nửa với Cá chép yêu, không biết tại sao lại đến được cấm cung ở đất Thục, thành sủng vật trong hoa viên của Lý Long Cơ. Hai con gà thấy một con cái dài dài chạy tới, Lục Phì nói: “Đó là cái gì?”
“Một con cá trắm cỏ thành tinh.” Hồng Sấu nói.
“Là ta! Là ta!” Cá chép yêu nói.
Hai con gà cảnh lạnh lùng, Cá chép yêu nói: “Là ta đây! Triệu Tử Long đó! Ân cá cứu mạng các ngươi đây!”
Lục Phì Hồng Sấu nhớ lại, đồng thanh nói: “A! Ân công!”
“Hóa ra là ân công!”
Đám gà cảnh nhìn nhau, giả vờ nhiệt tình chào hỏi Cá chép yêu vài câu, Cá chép yêu lại hỏi: “Tại sao các ngươi lại ở đây?”
Gà cảnh nghĩ thầm, không phải muốn chúng ta báo ân đó chứ…
Cá chép yêu rất cao hứng, cảm thấy cực kỳ thân thiết, dù sao cũng từng chung sinh tử hoạn nạn, lại hỏi: “Sao các ngươi lại ở đây?”
Hai con gà vốn sau khi rời khỏi Trường An sẽ về đất Thục, nhưng xa quá, đường xá Quan Trung lại cực kỳ rắc rối, gà cảnh màu lông sặc sỡ dễ khiến người ta nhòm ngó, đành phải đi đêm. Tối đen, hai đứa lại mù đường, vòng qua vòng lại gần hai năm không rời khỏi Hán Trung, cuối cùng kiệt sức tùy tiện tìm một chỗ ẩn cư ở Trần Thương.
Sau đó loạn An Sử nổ ra, Trường An rơi vào tay địch, xe ngựa Lý Long Cơ nhập Thục, đến Trần Thương bị dãy núi cản lại, hai con gà mới biết hóa ra sắp đến đất Thục cực kỳ vui vẻ, dùng hết sức bình sinh từ khi sinh ra đến giờ, dùng yêu lực dời một khối đá hiện ra đường núi.
Sau khi Dương Ngọc Hoàn chết, Lý Long Cơ bỗng thanh tỉnh một đoạn ngắn, Cao Lực Sĩ như ruồi không đầu sợ hãi, lập tức đưa gà cảnh tới coi như điềm lạnh, đổi tên Trần Thương thành “Bửu Kê” thế là hai con gà thành quốc bảo đưa vào Thục, cung phụng trong mảnh vườn này.
Cá chép yêu nghe xong không ngừng thổn thức, Lục Phì Hồng Sấu cùng nhìn Cá chép yêu hỏi: “Ngươi thì sao? Vào đây kiểu gì? Còn tưởng ngươi chết rồi.”
Cá chép yêu xoay người cho chúng nhìn, nói: “Ta còn phải hóa rồng nha.”
“Chúc mừng.” Gà cảnh không mặn không nhạt đáp.
Cá chép yêu nói: “Làm yêu quái phải có ý nguyện, chí lớn, các ngươi không muốn biến thành Phượng sao?”
“Ngươi bị bệnh à?” Lục Phì nói, “Thủy tộc tu luyện hóa rồng đó là ông trời định sẵn. Gà và Phượng vốn hai loài khác nhau, Phượng Hoàng sinh ra đã là Phượng Hoàng, gà sinh ra chỉ là gà thôi, ngươi đã từng nghe con gà nào tu luyện thành Phượng hoàng bao giờ chưa? Nói nghe thử xem?”
Cá chép yêu nghĩ cũng
phái, nó dường như quên mất quy luật tự nhiên không làm trái được, lại thấy đám gà cảnh này vốn lạnh lùng, không lạnh chẳng nóng, lại càng không quan tâm nó hóa rồng thế nào, không hứng thú.
“Này ân công, ăn giun không?” Hồng Sấu mổ mổ mấy cái, moi ra một con giun đưa cho Cá chép yêu, Cá chép yêu nói: “Không được, ta phải về rồi, cứ vậy nha.”
“Ngươi vào kiểu gì?”
“Đi cùng Hồng Tuấn.”
“Hồng Tuấn?” Lục Phì Hồng Sấu nhớ lại.
“Khổng Tước Đại Minh Vương, Diệu Kim cung không phải cầm tộc đều biết sao?” Cá chép yêu nói: “Hiện giờ hắn là Yêu Vương…”
Hai con gà cảnh trong nháy mắt vỗ cánh loạn xạ, “Vù” một tiếng hóa thành bóng mờ, biến mất trước mắt Cá chép yêu.
“Đại vương ——!”
“Bệ hạ!”
Hồng Tuấn đang nói chuyện phiếm với Ngọc Tảo Vân chờ Lý Cảnh Lung, đột nhiên hai con gà cảnh vọt tới nhào lên người hắn, dọa Hồng Tuấn sợ, gà cảnh bổ nhào tới lông rụng vương vãi, mở miệng rối rít cầu khẩn, đầu óc Hồng Tuấn choáng váng, trước mắt thấy toàn là lông gà.
“Đại vương chúng ta thật khó khăn mới đợi được người!”
“Đại vương hãy thu nhận tiểu nhân!”
“Đại vương thật xinh đẹp.”
“Chính phải, không hổ gọi là Hồng Tuấn!”
“Im mồm.” Ngọc Tảo Vân cả giận nói, “Đám chim chóc phiền phức các người, ầm ĩ muốn chết.”
Ngọc Tảo Vân dù chỉ ký thể một tiểu hồ ly, nhưng khí thế vẫn còn, đám gà cảnh lập tức im lặng, ngây người. Hồng Tuấn nói: “Các ngươi…”
“Chúng ta là Lục Phì Hồng Sấu ở Thục.”
“Nghe được đại vương di giá đến Ba Thục, muốn tới để giúp sức cho ngài…”
“Lúc đánh ở Trường An có nhận được lệnh, nhưng chúng ta đến đã xong rồi…”
Lý Cảnh Lung đi ra, thấy hai con gà tỏ ra thân thiết, vây quanh Hồng Tuấn không ngừng kêu to, không hiểu ra sao. Cao Lực Sĩ ra vườn hoa, thấy gà biết nói chuyện, hô thảm một tiếng: “Yêu quái!”
Hồng Tuấn thấy hai con gà cố gắng bày tỏ thành ý, liền gật đầu, nói: “Vậy theo ta.”
Lúc này Cá chép yêu mới đi đến, thấy Lục Phì Hồng Sấu thay đổi hẳn, nịnh hót cực điểm, cố gắng thổi phồng Hồng Tuấn lên tận trời, vảy cá dựng ngược, lửa giận ngập trời. Hồng Tuấn lại ôm quyền cáo từ Lý Long Cơ, dẫn theo hồ ly, cá chép và hai con gà, cùng Lý Cảnh Lung rời đi.
“Ta nghĩ, có cơ hội vẫn để ngươi gặp hắn lần nữa.” Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung rời khỏi Thục cung, Hồng Tuấn nói với Ngọc Tảo Vân.
Ngọc Tảo Vân lạnh nhạt nói: “Thôi đi, có vài lúc, gặp nhau coi như không thấy, mà hắn là yêu người kia, cũng không hẳn là ta, Dương Ngọc Hoàn chết rồi bây giờ chỉ có Ngọc Tảo Vân.”
“Vốn giống nhau.” Hồng Tuấn nói, “Ngươi vẫn ở trong nội tâm Ngọc Hoàn.”
Ngọc Tảo Vân không nói.
Gà cảnh vội vàng lấy lòng: “Nên gặp một lần nữa.”
“Đúng vậy, tình còn chưa hết, làm cho đến nơi đến chốn chứ?”
Ngọc Tảo Vân không nóng nảy, nói: “Liên quan gì hai ngươi!”
Hồ ly là thiên địch với gà, nhưng có Hồng Tuấn, gà cảnh không sợ, cứ ngươi một lời ta một câu, khiến Lý Cảnh Lung đau đầu.
Rời khỏi hoàng cung, Lý Cảnh Lung không về khách điệm mà mượn một chiếc xe lớn, phân phó xe đi ngoại thành, lại báo cho Triều Vân chuẩn bị quần áo, đưa Đặc Lan Đóa đi cùng. Trên xe nhiều động vật, một Hóa Xà, một hồ ly, hai gà cảnh, một cá chép, nhìn như một gánh tạp kỹ.
“Đi đâu vậy?” Hồng Tuấn thấy sắc thu đẹp đẽ, trong lòng vui sướng.
“Đạp thanh, đi thị sát đất phong.” Lý Cảnh Lung nhặt lông gà trên người, nói, “Thuận tiện đưa em đi chọn nơi ở mới cho yêu tộc.”
Chỗ ở cần phải giải quyết luôn, việc sau đó còn rất nhiều, Lý Cảnh Lung phải đợi A Thái và A Sử Na Quỳnh quay về trong vòng ba tháng, giải quyết vấn đề yêu tộc lại tìm một kiện pháp khí nữa. Đám yêu quái nghe thấy hoan hô, ngay cả Ngọc Tảo Vân cũng cảm động.
“Rốt cuộc cũng có nhà.” Ngọc Tảo Vân không nghĩ yêu tộc tàn lụi mấy ngàn năm cuối cùng cũng được kiến quốc, đúng là phải tôn kính một phàm nhân.
Cá chép yêu nói: “Ta muốn hóa rồng, chỉ cần cho ta một cái ao hơi lớn.”
“Ngươi hóa rồng cũng không ở đây.” Hồng Tuấn cười nói.
“Về sau vẫn về thăm các ngươi.” Cá chép yêu nói.
Lý Cảnh Lung phân phó xe ngựa rời khỏi Thành Đô, đầu tiên là đi thuyền, xuôi theo hạ du Mân Giang, thuyền thuận dòng chỉ nửa ngày đã đến Du Châu, thuận tiện cho Đặc Lan Đóa và Trần Phụng mua đồ ăn với quần áo, chờ khi quay về sẽ đàm luận với Hàn Quốc Lan việc tuyên chỉ, hiện giờ chi tiêu ngày sau sẽ lấy điều kiện thông thương với yêu tộc, từ từ trả lại.
Đi qua Du Châu, thuận dòng xuống đến Phụng Tiết, bên bờ Phụng Tiết mọi người đổi lên ngựa, Lục Phì Hồng Sấu ngày trước vốn ở gần Tam Hạp, lúc này vô cùng hưng phấn, chạy mất dạng, Hồng Tuấn trải qua mấy năm chiến đấu liên tục, lúc vào Trường An đã không được trải qua thời gian không buồn lo này nữa, chỉ thấy núi rừng kỳ ảo, mỹ lệ vô cùng.
“Em xem, chúng ta làm mọi việc đều đáng giá.” Lý Cảnh Lung mua bánh nướng trong chợ phiên Phụng Tiết, cười nói với Hồng Tuấn.
“Đáng giá.” Hồng Tuấn đáp, sau khi rời khỏi Phụng Tiết đến thành lũy cổ Ba Thục, công sự xen nhau san sát, có hương vị như Thái Hành nhưng không cổ xưa hùng hồn như Thái Hành sơn mà là cảm giác xinh đẹp mỹ lệ. Ba Thục địa linh nhân kiệt càng đi sâu vào núi, linh khí càng dồi dào. Một thân pháp lực của Lý Cảnh Lung là nhờ Tâm Đăng nên không cảm nhận được, lại không thạo thuật phong thủy, nhưng với đám yêu quái, linh khí như sự sống, cực kỳ mẫn cảm.
“Đi về phía trước nửa ngày là Vu Hạp.” Lý Cảnh Lung mở bản đồ, cùng Hồng Tuấn xem xét cẩn thận, “Nơi đây là nơi ban đầu chúng ta xác định, có một long mạch.”
Hồng Tuấn được nhắc như vậy, lập tức nhớ ra, “Có lẽ có pháp khí.”
“Không nhất định.” Lý Cảnh Lung nói, “Nhưng có thể khẳng định, nơi linh khí dồi dào chính là điểm tụ của địa mạch.”
_______________________________
Cứu mệnh ân cá: ân công cứu mạng là cá.
[1] Mã Hòe Pha chi biến: chính là thời điểm khi Lý Long Cơ và Dương Ngọc Hoàn rời Trường An, Lý Long Cơ bị triều thần phản loạn bắt ép phải giết chết Dương Ngọc Hoàn.