Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Tá đao sát nhân


trước sau

Nhóm Khu ma sư tản ra, mặc dù không ở bên cạnh, nhưng vẫn cực kỳ cảnh giác, đề phòng Hạn Bạt nổi điên. Lục Hứa đứng bên ngoài dân trạch bỏ hoang ở lòng chảo sông, Mạc Nhật Căn ở bên đang tắm rửa, nhìn về phía xa.

“Không sao.” Lục Hứa nói, “Ta dùng mộng cảnh để hắn ổn định lại.”

Mộng cảnh của Lục Hứa là cách tốt nhất đối phó với thi quỷ, ngày trước Lục Hứa bị tâm ma ohuj thể, từ Chiến Tử Thi Quỷ Vương trở xuống, quỷ tộc không phản kháng được, đắm chìm trong ác mộng. Dùng cách tương tụ có thể khiến Hạn Bạt nằm mộng ròng rã một ngày, cho dù yêu quái cường đại thì cũng bị tẩy bớt không ít lệ khí.

“Nói chuyện đi.” Lý Cảnh Lung chân thành nói, “Ngươi ta vốn không quen biết, trước khi đi Chiến Tử Thi Quỷ Vương còn chỉ điểm chúng ta, sau khi đến Hàm Hải hỏi ngươi giúp đỡ, vì sao chưa nói một lời đã tấn công?”

Hồng Tuấn đưa miếng khuyết ngọc của Quỷ Vương cho hắn, Hạn Bạt nhìn qua, gương mặt khô héo co quắp lại, không hiểu chuyện gì.

“Là hắn?” Thân hình Hạn Bạt vốn rất cao, giờ bị Khổn Yêu thằng trói chặt, hai chân gầy guộc hơi mở ra, làn da ngực đen nhánh dán vào tận xương sườn, Hồng Tuấn đột nhiên phát hiện – hắn không mặc quần áo, là một nam thi lõa thể.

Lý Cảnh Lung nói: “Hồng Tuấn đắc tội ngươi chuyện gì?”

“Các ngươi đến đây làm gì?” Hạn Bạt tỉnh táo lại, có lẽ biết dưới mắt Khu ma sư hắn không thoát được nên không phách lối như trước nữa.

Lý Cảnh Lung cũng không lừa hắn, kể lại chuyện đi tìm pháp khí, lại nói qua chuyện A Thái và A Sử Na Quỳnh ở Đát La Tư. Hạn Bạt không nói lời nào chỉ im lặng lắng nghe.

“Ngươi là Yêu Vương tân nhiệm.” Hạn Bạt trầm giọng nói.

Hồng Tuấn nhẹ gật đầu: “Tiền bối, ta…”

Đúng lúc này, Hạn Bạt nổi điên, Lý Cảnh Lung cảnh giác: “Coi chừng!” Nói xong ngay lập tức chắn trước người Hồng Tuấn, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hạn Bạt nhe hàm răng bén nhọn muốn cắn cổ Hồng Tuấn, may Lý Cảnh Lung còn nhanh hơn, kịp thời đẩy Hồng Tuấn ra, dù như vậy răng nhọn của Hạn Bạt vẫn sượt qua tay Lý Cảnh Lung, máu tươi chảy xuống.

Hạn Bạt có mấy ngàn năm tu vi, Khổn Yêu thằng không thể kiềm hãm nó hoàn toàn, thi độc lại rất đáng sợ, cánh tay Lý Cảnh Lung vừa chảy máu đã hóa đen, Hồng Tuấn bị chọc giận cũng nổi điên, cho Hạn Bạt một quyền lên mặt, khiến hắn ngã ngửa xuống đất.

“Rốt cuộc thì ta đã trêu chọc ngươi chuyện gì?!” Hồng Tuấn quát.

Bước chân Lý Cảnh Lung lảo đáo, nhóm Khu ma sư nghe tiếng rống giận dữ của Hồng Tuấn đều tụ tới. Lục Hứa dùng mộng cảnh cho Hạn Bạt ngủ một lát, Lý Cảnh Lung ra hiệu không cần, Hồng Tuấn lập tức giải độc băng bó cho hắn, Lý Cảnh Lung nói: “Đều quay về đã.”

Hạn Bạt cố gắng ngồi dậy nhìn Lý Cảnh Lung: “Các ngươi còn muốn giết bao nhiêu con dân yêu tộc?”

Lý Cảnh Lung khẽ giật mình, Hồng Tuấn nói: “Ta là Yêu Vương! Sao lại giết con dân của mình?”

“Có thật như thế?” Trong mắt Hạn Bạt đầy cừu hận, nói: “Như vậy Ba Xà thì ngươi giải thích thế nào?”

Hồng Tuấn nghẹn lời, Lý Cảnh Lung lại giải thích: “Ba Xà và phụ thân Hồng Tuấn – Khổng Tước Đại Minh Vương có ân oán riêng, đây là tư oán, tư đấu trong nội bộ yêu tộc sao lại vơ đũa cả nắm?”

“Ngươi là phản đồ bản tộc.” Hạn Bạt nhìn Hồng Tuấn, chậm rãi nói: “Ngươi và hậu nhân Địch Nhân Kiệt cấu kết làm việc xấu, bán tộc cầu vinh! Một thời gian sau, yêu tộc Trung Nguyên sẽ vạn kiếp bất phục.”

Nghe như vậy, Hồng Tuấn càng giận, định phản bác, Lý Cảnh Lung đặt một tay lên đầu gối của hắn, ra hiệu hắn bình tĩnh lại.

“Có người đang ly gián.” Lý Cảnh Lung trầm giọng nói, “Ai mật báo cho ngươi?”

Hạn Bạt cười lạnh một tiếng, Hồng Tuấn nghe như vậy đột nhiên nhớ tới thái độ của Thanh Hùng ở thánh địa, trong lòng cực kỳ sợ hãi. Thanh Hùng nhân dịp bọn họ rời khỏi Trung Nguyên, mượn tay Hạn Bạt giết chết mình?

“Không thể nào…” Hồng Tuấn nghĩ tới đây, cả lưng rét lạnh, trời đất quay cuồng, hắn luống cuống rồi lại bình tĩnh, nói với Hạn Bạt: “Không phải như vậy… ngươi nghe ta giải thích đã, tiền bối!”

“Bị ngươi trói thế này.” Hạn Bạt cười lạnh, “Ngươi có coi ta là tiền bối không, hay là ngươi đối xử với mọi người đều như vậy?”

Hồng Tuấn không thể cởi trói cho hắn, nếu không thì không đánh nhau không xong.

“Ai nói với ngươi ta là phản đồ?” Hồng Tuấn trầm giọng nói, “Nói!”

Đám Lý Cảnh Lung thường coi Hồng Tuấn như tiểu hài, bình thường ở cạnh nhau sớm tối chưa từng đối đãi hắn như Yêu Vương, nhưng đến lúc này khi Hồng Tuấn nổi giận lại có khí thế của bậc vương giản, yêu lực của Phượng Hoàng, Khổng Tước, áp chế Hạn Bạt.

Hạn Bạt dù là yêu quái từ thượng cổ, nhưng chưa từng nhận sắc phong của thiên địa, đối mặt với Long Phụng Ly Quy thì vẫn kém hơn, nhất là Chân hỏa Phượng Hoàng có thể áp chế khí diễm của hắn, hắn lập tức bị khống chế phải ngẩng lên.

Khi đối mặt với yêu quái cao hơn, sự sợ hãi thuần túy đến từ bản năng chứ không phải nhờ tu vi hay tính tình quyết định.

“Không biết.” Hạn Bạt cố gắng không chết, không lộ ra sợ hãi, nhưng giọng nói khàn khàn run rẩy đã bán đứng hắn, “Trong yêu tộc có người đưa tin, nói cho ta Ba Xà đã chết, Yêu Vương tân nhiệm cấu kết với Khu ma sư, muốn đuổi tận giết tuyệt cả tộc…”

Hồng Tuấn trầm giọng nói: “Người đưa tin đâu?”

“Đi rồi.” Hạn Bạt nói, “Còn nhắc ta, muốn tái tạo nhục thân phải nuốt được huyết nhục của ngươi. Vì trên người ngươi có chân lực Phượng Hoàng để lại…”

Lý Cảnh Lung nói: “Người đưa tin là tộc nào?”

Hạn Bạt đáp: “Trong đêm ta ở trong quan tài ngủ, không thấy.”

Hồng Tuấn hít sâu một hơi, thu hồi yêu lực, trong nội tâm ngập tràn cảm giác bất lực, không muốn nhiều lời giải thích nữa, đứng dậy rời đi.

Nhóm Khu ma sư nhìn chăm chú Hạn Bạt, chỉ có Lý Cảnh Lung và Hạn Bạt đối diện nhau.

Ánh trăng treo cao, trên bình nguyên mênh mông, ánh sáng cô tịch, chiếu rọi Tiếu Á Tế Á. Hồng Tuấn ngồi trên mái nhà nhìn về phương xa.

Có thể tới nơi xa ngàn vạn dặm này chỉ có thể là Cầm tộc, Cầm tộc là quản hạt của Thanh Hùng, muốn chặn giết hắn ở đây…

“Kỳ thực ta đã nghĩ tới, không biết có nên nhắc em một lời không.” Giọng nói của Lý Cảnh Lung vang lên, rồi sau đó hắn trèo lên mái hiên, xoay người đi tới.

Hồng Tuấn không nói gì, chỉ xuất thần nhìn về phía xa.

“Bạch chuẩn đều là thủ hạ của Thanh Hùng.” Lý Cảnh Lung nói, “Ta đoán bọn chúng đều nhận được lệnh, trong đêm đó, dự định mọi người rời đi, để Hạn Bạt bắt em. Đây là bẫy, Hồng Tuấn, mặc dù không muốn nói như vậy, nhưng tình huống hiện tại ta không thể không nói.”

Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung nhìn nhau.

Mọi chuyện đã quá rõ ràng, Thanh Hùng phái bạch chuẩn có tốc độ rất nhanh, không đến mấy ngày đã xác định được tình hình, mượn cơ hội này, giải quyết toàn bộ đám Khu ma sư. Nếu không phải đột nhiên Vũ Châu xuất hiện, có lẽ Hạn Bạt đã thành công.

“Có phải ta làm rất tệ không?” Hồng Tuấn đột nhiên hỏi.

Lý Cảnh Lung trầm ngâm một lát, rồi lắc đầu: “Hồng Tuấn, em không sai, chỉ là ta không nghĩ tới. Thanh Hùng vẫn cố chấp với nhân tộc chúng ta. Đều tại ta, Vĩnh Tư đã nhắc ta không chỉ một lần.”

Hồng Tuấn nói: “Để ta yên tĩnh một lát.” Nói xong hẳn nhảy xuống nóc nhà, rời đi.

“Hồng Tuấn!” Lý Cảnh Lung đang muốn gọi hắn, Hồng Tuấn đã đi rồi.

“Chọc thủng rồi?” Cừu Vĩnh Tư ở dân trạch hờ hững hỏi.

Lý Cảnh Lung bất đắc dĩ thở dài, Cừu Vĩnh Tư ngoài ý muốn nói: “Không ngờ nhanh như vậy.”

Lý Cảnh Lung nói: “Nên đến thì sẽ đến. Có lẽ Trọng Minh đã ngờ tới, nên lúc tước mới ngăn cả ta và Hồng Tuấn, nguyên nhân là như vậy…”

“Việc cũ qua, điều mới tới.” Cừu Vĩnh Tư chân thành nói, “Là
thiên đạo, dù ai cũng không ngăn cản được, chẳng qua hai người đứng trước một ngã ba. So với việc này, ta càng hoài nghi cái tên Vũ Châu kia…” Nói xong hắn nhìn về phía đống lửa, Trần Phụng đã ngủ thiếp đi, Vũ Châu ôm nó, tựa vào nhau bên.

Lý Cảnh Lung cau mày nói: “Hắn biết không ít chuyện, lại vì bảo vệ Hồng Tuấn mà tới. Cũng quá kỳ quái, lúc trước chưa gặp ai như vậy.”

Hồng Tuấn nằm trên giường đá trong phòng, phát hiện Lý Cảnh Lung đã chuẩn bị kỹ càng dù mọi người chỉ nghỉ lại một đêm, trải chăm thảm đầy đủ. Nhóm Khu ma sư cũng tự biết ý nhường hai phòng trống cho hắn và Lý Cảnh Lung, một cho Mạc Nhật Căn và Lục HỨa.

Hồng Tuấn nằm trên giường trằn trọc, sự thực Thanh Hùng muốn giết hắn, có tính hủy diệt rất lớn. Nếu là Ngọc Tảo Vân hay Quỷ Vương ra tay thì hắn chưa chắc đã đau khổ như bây giờ. Từ nhỏ hắn không có nhân thân, chỉ có Trọng Minh và Thanh Hùng. Trọng Minh là dưỡng phụ, Thanh Hùng là sư phụ. Lần đầu học chữ, lần đầu nói về yêu quái, kinh mạch, võ học, đều là Thanh Hùng chỉ dạy. Nhân gian đẹp đẽ cũng là Thanh Hùng kể lại.

Trong đêm này, hắn nhớ lại vô số hồi ức khi còn làm bạn với Thanh Hùng, nhưng hiện giờ, Thanh Hùng muốn giết hắn…

Cuồng phong gào thét trên bình nguyên, Hồng Tuấn đau đớn nhắm mắt lại, may Thiên Ma đã rời đi, nếu không thì lúc này, ma khí sẽ ngập tràn khắp nơi không thể khống chế. Chân tướng tàn nhẫn như vậy, thậm chí so với giây phút chứng kiến phụ mẫu bỏ mạng còn khiến hắn khiếp sợ hơn.

“Con là vương tử của yêu tộc.”

Giọng nói của Thanh Hùng còn vang vọng bên tai, Hồng Tuấn cuộn mình run rẩy, cố gắng hít thở không khí rét lạnh. Hắn thậm chí không biết khi trở về, phải đối mặt yêu tộc ở thánh địa thế nào, càng không biết làm sao để làm dịu đi thái độ Thanh Hùng, khiến hắn cảm giác như bị đồng tộc vứt bỏ. Căn phòng có kẽ hở tứ phía cuối thu càng lúc càng lạnh, chỉ chớp mắt đã nhấn chìm hắn.

Một tiếng cửa mở nhẹ nhàng, Lý Cảnh Lung đẩy cửa đi vào, thấp giọng nói: “Đã ngủ chưa?”

Hồng Tuấn không trả lời, Lý Cảnh Lung nằm lên giường, ôm lấy Hồng Tuấn từ phía sau. Lúc này Hồng Tuấn cảm thấy an ổn hơn một chút, có Tâm Đăng, có nhiệt độ từ cơ thể Lý Cảnh Lung, khiến hắn không cảm thấy cô tịch nữa, Hồng Tuấn nhắm măt lại, từ từ chìm vào trong mộng.

Sau khi Tam Thiên Ngạc Mộng rời đi, hắn chưa từng mơ thấy ác mộng, nhưng trong đêm này, dù có Tâm Đăng cũng không xua tan được cảm giác bất lực và bi thương lấp kín nội tâm hắn. Hắn mơ thấy chim Bằng toàn thân hắc khí, cánh của nó che lấp bầu trời, ma hỏa liên tục quét sạch cả thế gian.

Hai mắt nó nhìn chằm chằm Hồng Tuấn, đột nhiên phía sau có một cánh tay mạnh mẽ bắt lấy hắn, Lý Cảnh Lung xuất hiện bên cạnh, thấp giọng nói: “Đừng sợ!”

Lý Cảnh Lung giơ tay, ánh sáng của Tâm Đăng dâng lên, chống đỡ ma hỏa như kinh đào hải lãng, Hồng Tuấn giữa ánh sáng rực rỡ đó, mở hai mắt ra.

“Tỉnh rồi?”

Ánh nắng chiếu vào trong phòng, Hồng Tuấn cảm thấy toàn thân đau nhức, quay đầu nhìn Lý Cảnh Lung một chút.”

“Phải đi cứu A Thái.” Hồng Tuấn nói.

“Đừng vội, chúng ta vẫn còn thời gian.” Lý Cảnh Lung nói. “Hồng Tuấn, ta có lời muốn nói với em.”

Hai người vẫn giữ nguyên tư thế hôm qua, Hồng Tuấn nhớ đến mọi chuyện, đáp: “Hiện giờ ta không muốn thảo luận.”

Lý Cảnh Lung khẽ giật mình, rồi gật đầu nói: “Được rồi, Hồng Tuấn, dù thế nào thì em nhớ kỹ, mọi người luôn ở phía sau em.”

Hồng Tuấn quay đầu, nhìn Lý Cảnh Lung, trong mắt là sự khổ sở không hiểu rõ, nhưng trong lòng hắn biết, dù có vạn phiền não khúc mắc, Lý Cảnh Lung đều giúp hắn giải quyết, chỉ có chuyện này, ai cũng không thay đổi được. Thanh Hùng, Diệu Kim cung, mọi nguyên nhân đều từ hắn mà ra. Đây chính là nơi trọng yếu nhất, khắc sâu trong tính mạng hắn.

Nhóm Khu ma sư đã thu dọn hành trang, chuẩn bị lên đường, Hạn Bạt bị đặt ven đường, phong ấn một lần nữa.

“Có thể thuyết phục hắn không?” Lý Cảnh Lung nói.

Cừu Vĩnh Tư lắc đầu, nói: “Biết vì sao hắn biến thành thế này không?”

Nhóm Khu ma sư tập hợp một chỗ, Hồng Tuấn im lặng không nói.

“Vì Tỏa La Á Tư Đức.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Năm đó Hạn Bạt bị Thần Hỏa đốt rụi nhục thân.”

Đêm qua, Lý Cảnh Lung còn ôm hy vọng Cừu Vĩnh Tư sẽ thuyết phục được Hạn Bạt, ban đầu ai cũng nghĩ Hạn Bạt bị che mắt, chỉ cần nói rõ chân tướng không chừng sẽ hiệp trợ. Nhưng hiện giờ thì không thể nào, đại chiến sắp tới không nên phí thời gian với hắn nữa. Lục Hứa lại dùng mộng cảnh phong bế Hạn Bạt, Cừu Vĩnh Tư dán thêm một tầng bùa.

“Ta phải sử dụng một phần pháp lực để duy trì kết giới mộng cảnh.” Lục Hứa nói, “Sẽ dễ phân tâm.”

“Giao cho huynh.” Lý Cảnh Lung nói với Mạc Nhật Căn, Mạc Nhật Căn và Lục Hứa, A Sử Na Quỳnh cùng hành động, phụ trách chặn đường binh mã của An Mạn, chính ra không nguy hiểm lắm.

“Ba chúng ta một bên khác.” Cừu Vĩnh Tư. “Vũ huynh… ta thấy không bằng…”

“Ngươi không sao chứ?” Vũ Châu đột nhiên hỏi Hồng Tuấn.

Hồng Tuấn lắc đầu, lại gật đầu một cái.

“Người sao vậy?” Trần Phụng vừa tỉnh ngủ, dụi mắt hỏi, tiến lên ôm lấy chân Hồng Tuấn.

Hồng Tuấn nắm tay của nó, ra hiệu đừng hỏi nữa.

Lý Cảnh Lung muốn để Vũ Châu và Trần Phụng áp giải Hạn Bạt, nhưng Trần Phụng khăng khăng đòi theo, Lý Cảnh Lung đành nói: “Hai người cùng chúng ta hành động.”

Mọi người bàn bạc, nhưng vẫn rất lo lắng nhìn về phía Hồng Tuấn, chỉ sợ trạng thái của hắn bất ổn, Hồng Tuấn tự lên tinh thần, nói: “Mọi người cứu A Thái trước, xong việc rồi nói.”

Thế là mọi người ở lòng chảo sông chia đội, tự hướng  về địa điểm theo kế hoạch bàn sẵn.

_______________________________________

Tá đao sát nhân: Mượn đao giết người

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện