“Pháp bảo này mạnh quá!” Cừu Vĩnh Tư quát, “Đi mau!”
Thánh kiếm liên tiếp lao về phía Ngũ Sắc Thần Quang, mỗi một lần va chạm, Thần Quang lại yếu hơn một chút, mắt thấy sắp bị xé nát tới nơi, A Thái ở phía sau niệm tụng chú văn. Đó là ngôn ngữ Tát San, nghe êm tai như lời hát vang vọng tận chân trời.
Ba Tư liên tục gầm thét, trên tế đàn, toàn thân A Thái tỏa bạch quang, người khoác giáp da, mái tóc xoăn nâu hóa thành màu vàng, phía sau lưng bức tượng Tỏa La Á Tư Đức vỡ vụn, hóa thành bột mịn, ngay sau đó một thân ảnh cao lớn từ dưới đất trồi lên.
Đát La Tư rung động, giữa trời âm u, Thánh kiếm vờn quanh xoay tròn, sau đó tụ lại hướng về phía trung tâm, Hồng Tuấn thu lại Ngũ Sắc Thần Quang, cùng Lý Cảnh Lung, Cừu Vĩnh Tư lùi lại.
Trên mặt đất, thân ảnh Tỏa La Á Tư Đức hiện ra, A Thái niệm xong chú ngữ, thấp giọng nói, “Cảm ơn, các huynh đệ.”
Ngay sau đó, A Thái nâng một tay, ấn lên tế đàn, thần hỏa cháy lên, bay thẳng lên thành một cột lửa!
Tất cả mọi người đều kinh hô!
A Thái nâng hai mắt, nhìn chăm chú bầu trời, lúc này đôi mắt lưu li của hắn thay đổi, hỏa diễm phía sau hóa thành sáu cánh, thân ảnh cao lớn của Tỏa La Á Tư Đức đứng sau lưng A Thái, phía sau Ba Tư lại xuất hiện một thần ảnh khác…
Thiên sứ lượn vòng, trên không trung sáng rực, tụ thành thiên thạch rơi xuống, trong mưa thiên thạch, Ba Tư nâng kinh văn, triệu hồi ra một vị thần mặc trường bào màu trắng bay lên, thần quang như ẩn như hiện, đưa tay phải ra bắt lây Thánh kiếm giữa không trung, tay trái nhận lấy kinh văn. Đứng giữa trời nói một câu.
Tỏa La Á Tư Đức cũng trầm giọng đáp lại.
Hồng Tuấn: “...”
Lúc này mọi người quên chiến đấu, ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn lên trời, đây không còn là A Thái đối chọi với Ba Tư, mà lai giáo phái, hai vị tiên tri hiển thánh ở chiến trường! Giọng nói của trời vang vọng, trên mặt đất không có ai hiểu được thần ngôn, chỉ thấy trên trời thần quang vạn đạo chém xuống một kiếm, Tỏa La Á Tư Đức bước lên thủ thế bắn cung, bàn tay trái lật ra, tay phải khép lại, thánh hỏa bay lên.
Ba Tư xuất kiếm, A Thái tiếp kiếm!
Tiên tri hiển thánh, giây phút đối kháng, mặt đất cuốn lên một cơn gió lốc, sóng xung kích quét ra, tế đàn, bích họa vỡ vụn, như sao chổi bắn ra bốn phía, gạch ngói lật tung, sóng xung kích quét qua sát đỉnh đầu hai mươi vạn bách tính, phá vỡ phế tích Đát La Tư.
“Lúc này!” Lý Cảnh Lung quát, “Yểm hộ Hồng Tuấn.”
Sau một khắc, Lý Cảnh Lung và Cừu Vĩnh Tư đều thi triển pháp thuật, Hồng Tuấn biết muốn lấy Đại Nhật kim luân thì đây là cơ hội duy nhất.
Cừu Vĩnh Tư quát: “Không tiến lên được! Sức mạnh của bọn họ quá lớn!”
Dù lúc đối mặt với An Lộc Sơn cũng không gặp thần lực kinh hồn như hiện tại, bộc phát cùng một chỗ, ở trung tâm sóng xung kích, khí lãng khiến không ai tới gần nổi.
Mắt thấy lấy Đại Nhật kim luân dễ như trở bàn tay, mà trơ mắt từ bỏ, ai cam tâm chứ?
Vũ Châu lùi ra sau nửa bước, nhìn bầu trời lại nhìn Hồng Tuấn.
“Ngươi có cách nào không?” Hồng Tuấn hô.
“Có… có thể…” Vũ Châu nhíu chặt lông mày.
Vũ Châu nhìn Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung cảm nhận được điều gì, quát: “Vũ Châu! Tạ ơn nguơi!”
Vũ Châu lúc này mới quyết định, nắm lấy tay Hồng Tuấn, kéo hắn bay lên chân trời, phóng tới nơi Thánh kiếm và Thần hỏa chạm vào nhau, Hồng Tuấn cảm thấy ánh sáng lóe lên, phía trước như có thân rồng lướt qua.
Cừu Vĩnh Tư cùng Lý Cảnh Lung lập tức giật mình, thậm chí quên phóng thích pháp thuật.
Cừu Vĩnh Tư: “Chuyện này...”
Ầm ầm nổ vang, nơi pháp thuật đối đầu, vảy bạc lóe cường quang, trên không trung xuất hiện một thân cá dài ba trượng, Hồng Tuấn phát hiện mình đang cưỡi trên lưng cá, cứ như thế lao vào bên trong khí đoàn.
Một khắc kia, Vũ Châu giữa tia sáng chói mắt kia nói gì đó đã bị tiếng nổ át mất, ngay sau đó Hồng Tuấn được đưa đến trước mặt Ba Tư.
Ba Tư trợn to hai mắt, Hồng Tuấn giơ tay chém xuống, Mạch Đao xuất thủ, vung lên giữa hai tay hắn, chặt đứt toàn bộ cánh tay phải. Ba Tư hét lên một tiếng, máu tươi phun ra, Đại Nhật kim luân rơi xuống mặt đất, ngay sau đó Hồng Tuấn nghiêng người đón lấy Đại Nhật kim luân, Ba Tư dùng tay trái giữ chặt tay phải. Nhưng Thánh kiếm không được khống chế, hàng thần biến mất, Thánh hỏa từ mặt đất tạo nên một cột lửa, cuốn đến hất văng Ba Tư.
Hồng Tuấn vừa nắm được Đại Nhật kim luân, Thánh hỏa đã cuốn tới trước mặt, Vũ Châu hóa thành người chắn trước mặt Hồng Tuấn, ôm hắn bay về phía tế đàn.
Thánh hỏa thu lại, Tỏa La Á Tư Đức không biến mất, A Thái mặc giáp trụ, một thân hỏa diễm tỏa sáng, giống như thần Quang Minh, mây đen lui dần, ánh nắng lại chiếu xuống Đát La Tư bị gió lốc của thần phá nát.
A Thái mở miệng, nói một câu bằng tiếng Tát San, thanh âm kia như từ tiên tri Tỏa La Á Tư Đức phía sau, Thánh thành im lặng như tờ, khắp nơi bách tính đã quỳ xuống. Một khắc sau A Thái lại nói một câu, lúc Hồng Tuấn đáp xuống, trao đổi ánh mắt với Lý Cảnh Lung, hai bên đều kinh hãi.
Không ít phục binh đều bị thương, rẽ đám đông đi đến, đứng dưới tế đàn, hai tay làm hình hỏa diễm, nâng trước ngực.
Sau đó, A Thái nói câu thứ ba, hai mươi vạn bách tính bạo động.
“Hắn nói cái gì?” Hồng Tuấn lẩm bẩm nói.
Sau một khắc, Tỏa La Á Tư Đức biến mất, thần hỏa dập tắt, tro tàn bay lên, ánh sang trên ngón tay A Thái lóe lên, nhắm hai mắt lại ngã trên mặt đất.
“Đi mau.” Cừu Vĩnh Tư nhanh chóng quyết định, “Đều lấy được rồi! Nhân dịp lú này!”
Lý Cảnh Lung lập tức dẫn mọi người phá vây, nhưng ‘phá vây’ quả là dư thừa. Đát La Tư lớn như vậy còn ai dám ngăn cản? Lạp San chuẩn bị xong ngựa, để mọi người nhanh chóng rời đi, phía sau đi theo không ít hắc y vệ sĩ, mọi người giục ngựa, trong yên tĩnh ngắn ngủi này rời khỏi thành Đát La Tư.
Trời mưa.
Hồng Tuấn ngẩng đầu nhìn lên trời, hạt mưa to như hạt đậu, rơi xuống, không lâu sau trên mặt đất nước đọng lại thành dòng.
“Bây giờ đi đâu đây?” Hồng Tuấn quay lại hỏi.
“Chỗ hội hợp!” Cừu Vĩnh Tư nói, “Nhanh!”
Hồng Tuấn đối mặt Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung giơ ngón tay cái với hắn, ra hiệu làm rất tốt.
Đám Lạp San kéo một chiếc xe đi phia sau, A Thái nằm trên xe, nước mưa gột rửa, hiện ra thân thể gầy trơ xương của hắn, mà Cừu Vĩnh Tư bị thương ở trên xe cnah giữ, đề phòng bất trắc.
Nơi hội hợp là một lòng sông khô cạn, sau khi mưa xuống nơi đây bắt đầu tích nước, một trận huyết chiến vừa kết thúc, An Mạn bị trói cả chân tay, đặt giữa lòng sông, nước mưa cuốn đi máu tươi và đất cát trên thân thể.
A Sử Na Quỳnh cầm loan đao, đứng trước mặt An Mạn, hắc y dán trên lưng. Đằng sau lưng hắn là một đám binh sĩ ào ào cởi hắc bào, hiện ra chiến bào đỏ cam che nửa vai trái của vệ đội Hỏa giáo.
Đi theo A Sử Na Quỳnh vẫn có hơn trăm người, lúc này đều đứng ở lòng chảo sông, im lặng nhìn A Sử Na Quỳnh hành hình An Mạn. Lúc đám Lý Cảnh Lung đến nơi lại không đến gần, đứng phía xa trên lòng chảo sông, cả người bị mưa xối ướt nhẹp nhìn về phía trung tâm.
Lạp San xuống xe, cùng đám vệ sĩ kéo xe đến lòng chảo sông, cũng bắt đầ cởi ngoại bào, hiện ra phục trang bên trong.
Võ bào dính lên người binh sĩ, hiện ra hình dáng cơ bắp, nước máu khắp nơi. A Thái còn hôn mê bất tỉnh trong xe, trước ngực đặt Đại Nhật kim luân, trên tay đeo Thần Hỏa giới. A Sử Na Quỳnh giơ đao lên hô một tiếng.
Đám vệ sĩ lấy tay vuốt nước mưa, bi phẫn hò hét, thủ thế tạo hình hỏa diễm, để trước ngực cùng nhau quỳ xuống.
A Sử Na Quỳnh liếc nhìn An Mạn, An Mạn ngẩng đầu, im lặng nhìn hắn.
Lý Cảnh Lung đứng ở lòng chảo sông, vươn tay nắm chặt lấy tay Hồng Tuấn, năm ngón tay chen vào, mười ngón đan xen. Hai người liếc nhau, Hồng Tuấn dựa vào Lý Cảnh Lung.
A Sử Na Quỳnh khóc nức nở, nói gì đó, đám vệ sĩ lại hò hét, hiển nhiên là chuẩn bị xử quyết An Mạn. Mạc Nhật Căn ôm eo Lục Hứa, yên tĩnh quan sát hết thảy, ai cũng không nói gì.
Mưa to phủ khắp trời đất, một tia sét từ trên cao đánh xuống, Hồng Tuấn không nhịn được hô to một tiếng, nói là sét không bằng cột lửa từ trên trời đánh xuống, thoáng chốc đã đốt An Mạn ra tro. Nhưng hắn vẫn giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích.
A Sử Na Quỳnh thu hồi bội đao, quân Tát San chẳng còn bao nhiêu cũng đứng dậy, tập hợp về phía hắn. A Sử Na Quỳnh đến trước xe, đãn thên quân lính còn sót lại của vương triều Tát San quỳ gối, hiệu trung
vì A Thái, sau đó thông báo đi được rồi, Lý Cảnh Lung hạ lệnh, mọi người lên đường.
Dọc đường đi không ai nói gì, tâm tình đều cực kỳ nặng nề, Lý Cảnh Lung chưa từng dự kiến rằng việc phục quốc của A Thái cuối cùng lại kết thúc thế này. Mà thành công hay thất bại, đều không đánh giá được. Mưa càng ngày càng lớn, cho đến thành Ba Tân, nhóm Khu ma sư đã mệt không chịu nôi. A Sử Na Quỳnh đề nghị tiến về Thánh điện, Lý Cảnh Lung đồng ý, mọi người đi dọc theoe sơn đạo, ở trong Thánh điện hoang phế nghỉ ngơi.
“Được rồi.” Lý Cảnh Lung ngồi giữa Thánh điện, nói: “Mọi người vất vả rồi.”
Hắn cảm thấy mình phải chấn chỉnh sĩ khí, dù sao đến được đoạn đường này cũng quá cực khổ, hắn lấy ra Đại Nhật kim luân, chân thành nói: “Chúng ta lấy được một món nữa, A Thái và Quỳnh bình yên vô sự, lại quen biết thêm nhiều bằng hữu mới, đây rõ ràng là thắng lợi, nghỉ ngơi thật tốt, quay về Du Châu cũng đã cuối năm chúng ta sẽ ăn mừng.”
Theo lệ cũ của Khu ma ti, sau mỗi lần gian khổ tác chiến, đều sẽ ăn mừng, lần này bôn ba cực khổ đến Đát La Tư, mọi người đều mệt mỏi, cũng là từ sau khi ở Trường An tới giờ, đây là trận chiến tất cả mọi người đều tham dự mà đnáh thắng. Nhóm Khu ma sư đều cười, tự tìm chỗ nghỉ ngơi.
Thương đội đưa đồ ăn nước uống, mua từ dân bản xứ vài con dê giao cho đội vệ sĩ, Ba Tân cách trung tâm Y Tư Lan – Ba Cách Đạt khá xa, chưa ảnh hưởng nhiều, ở đây vẫn còn tín đồ Hỏa giáo, nghe Tỏa La Á Tư Đức hiển thánh ở Đát La Tư đều đội mưa đến đây triều bái, cũng tiến cống đồ ăn.
Hạn Bạt bị giam dưới hầm ngầm, nơi A Sử Na Quỳnh bị giam khi trước, lúc Hồng Tuấn kiểm tra Khổn Yêu thằng, đột nhiên từ bao tải truyền ra giọng nói:
“Thả ta.” Hạn Bạt nói, “Tiểu Khổng Tước, nếu không ngươi sẽ hối hận.”
Hồng Tuấn dừng lại, nhìn chăm chú bao tải.
“Ngủ đi.” Hồng Tuấn nói, “Trong mơ không có phiền não, không có đau khổ.”
“Ta chưa hề từng chìm vào giấc ngủ.” Hạn Bạt trầm giọng nói. “Ngươi biết tình lang nhân tộc của ngươi muốn làm gì không?”
Hồng Tuấn nhíu mày.
Hạn Bạt nói: “Viên Côn mưu tính các ngươi, nhân tộc kia chẳng mưu tinh lại sao? Mọi khúc mắc hắn đã sớm biết, nếu ta đoán không sai, nhóm Khu ma sư sẽ diệt trừ Thanh HÙng.”
Hồng Tuấn đáp: “Ta sẽ không để huynh ấy làm thế.”
Hạn Bạt cười một cách quái dị, rồi nói: “Rốt cuộc ngươi là người hay là yêu, nghĩ cho kỹ.”
“Ta chẳng là cái gì cả.” Hồng Tuấn đáp. “Ta là chính ta. Ta không nghiêng về yêu tộc cũng không nghiêng về nhân tộc.”
“Cho nên?” Hạn Bạt thâm ý mà nói: “Ngươi sẽ giúp bên nào? Hiện giờ xem ra, ngươi sẽ giúp nhân tộc của tình lang rồi.”
Hồng Tuấn không nói gì nữa, rời khỏi mật thất.
Lý Cảnh Lung cùng mọi người nghỉ ngơi, A Thái vẫn còn hôn mê, sau lưng A Sử Na Quỳnh có mấy vệ sĩ áo đỏ đi theo, hắn khôi phục thân phận, dường như lại có khí thế của một vị tướng quân.
“Con mẹ nó, đánh mệt chết.”
Nhưng mở miệng, A Sử Na Quỳnh cà lơ phất phơ lại hiện nguyên hình. Lý Cảnh Lung rót cho hắn một ít rượu nho, hai ngươi nhìn chén rượu bạc trong tay, im lặng không nói gì.
“Có ổn không?” Lý Cảnh Lung nói.
A Sử Na Quỳnh lắc đầu, cười khổ, nói: “Các ngươi tính thế nào?”
Lý Cảnh Lung nghe nói như thế, đoán được kế hoạch rời đi của A Sử Na Quỳnh, nói: “Quay về Trung Nguyên tìm kiếm món pháp khí cuối cùng, ngươi thì sao?”
“Hồng Tuấn có vẻ không tốt.” A Sử Na Quỳnh nói.
“Ta sẽ giải quyết.” Lý Cảnh Lung nói, “Ngươi yên tâm.”
A Sử Na Quỳnh lại nói: “A Thái đi cùng cac ngươi, hiện giờ không thích hợp cũng không thỏa đáng.”
“Ngươi định đi đâu?” Lý Cảnh Lung hiểu rõ ý tứ của A Sử Na Quỳnh – “Không thích hợp” là vì thân thể A Thái suy yêu, lại tìm được Đại Nhật kim luân, Khu ma ti vẫn cần hắn. “Không thỏa đáng” vì việc sau đây A Sử Na Quỳnh làm không nên để A Thái can dự.
“Rời đi.” A Sử Na Quỳnh dùng loan đao vẽ ra địa đồ Tiểu Á, giải thích, “Bên ngoài Đát La Tư, Hà Mẫu Tư vẫn còn không ít người của chúng ta.”
“Đích đến ở đâu?” Lý Cảnh Lung hỏi.
“Đệ Ô.” A Sử Na Quỳnh nói, “Là nơi đầu tiên lập ra Vạn Thần Điện trong truyền thuyết. Tức phụ của ngươi nói đúng, dù sao cũng phải lo cho cuộc đời của chính mình.”
“Ấn Độ phương tây.” Lý Cảnh Lung nhớ tới nơi mà pháp sư Huyền Trang từng đề cập trong “Đại Đường Tây Vực ký”, nơi đất đai màu mỡ kia được gọi là “Thân Độc” sau đó thành “Thiên Trúc”, bây giờ là Ấn Độ. Chính là nơi Phật Đà sinh ra.
A Sử Na Quỳnh gật đầu, hai người im lặng.
“Ngươi sẽ quay lại.” Lý Cảnh Lung nói, “Đáp ứng ta, lần sau quay về, đưa theo cả tiểu bằng hữu của ngươi. Dù là ai, ta cũng sẽ chờ.”
A Sử Na Quỳnh cười nói: “Đương nhien rồi, dù không có tiểu bằng hữu, cũng phải quay về, bệ hạ, hoàng hậu, tiểu thái tử đều trong tay ngươi, sao có thể không về?”
“Như vậy đi, một lời đã định.” Lý Cảnh Lung giơ tay, vỗ tay ba cái với A Sử Na Quỳnh.
Lý Cảnh Lung: “Bây giờ đi sao?”
A Sử Na Quỳnh nói: “Dù sao cũng sẽ trở về, không cần cáo biệt.”
Hắn quay người đi ra cửa, hiển nhiên đã nghĩ kỹ, không chờ A Thái tỉnh lại cũng chẳng tạm biệt ai, thân hình đứng giữa mưa gió đã gầy đi nhiều, lúc hắn xử quyết An Mạn, Lý Cảnh Lung dường như thấy một A Sử Na Quỳnh khác.
Trước khi rời đi, A Sử Na Quỳnh quay đầu nhìn Lý Cảnh Lung, muốn nói lại thôi.
“Hồng Tuấn...” A Sử Na quỳnh nói.
Lý Cảnh Lung: “Ta biết.”
“Thay ta chiếu cố tốt hai tiểu đệ.” A Sử Na Quỳnh nói, ánh mắt vô cùng dịu dàng, Lý Cảnh Lung khẽ gật đầu. A Sử Na Quỳnh không nói gì nữa, quay người rời đi.
Lúc trời chạng vạng tối, mưa tạnh, A Sử Na Quỳnh thay sang võ bào đỏ cam, dẫn đám thủ hạ rời khỏi Hàm hải, hoàng hôn như một mảnh hồng quang chiếu lên Thánh sơn, mấy trăm vệ sĩ hỏa giáo như những đốm lửa bập bùng, đi mãi về phía nam Ba Tân.
Lý Cảnh Lung dõi mắt nhìn A Sử Na Quỳnh rời đi.
“Ta luôn cảm thấy hắn thích Hồng Tuấn, hoặc Lục Hứa.” Giọng Mạc Nhật Căn vang lên, hắn ngồi trên vách tường trên cao. Lý Cảnh Lung chống hai tay lên lan can ở bình đài bên ngoài thánh điện, trầm ngâm nói: “Trong lòng hắn cất giấu không ít chuyện.”
“Ngươi nói xem hắn thích ai?” Mạc Nhật Căn nói.
A Sử Na Quỳnh không giống Cừu Vĩnh Tư, Cừu Vĩnh Tư đối đãi với Hồng Tuấn và Lục Hứa như huynh đệ, dù có đùa giỡn một chút cũng không có ý tứ gì. Nhưng A Sử Na Quỳnh khi trêu ghẹo Lục Hứa và Hồng Tuấn, rất thích nhìn vào mắt bọn họ, ánh mắt tình ý rõ ràng, Lý Cảnh Lung và Mạc Nhật Căn làm sao không nhìn ra?
“Ta cảm thấy hắn thích cả hai.” Lý Cảnh Lung nói, “Thích Hồng Tuấn trong sang, thích Tiểu Lục trầm liễm, nhưng đáng tiếc, duyên phận lại không phải hắn.”
Mạc Nhật Căn lắc đầu, biểu tình phức tạp, không biết là may mắn hay chua xót.