Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Tranh đoan tái khởi


trước sau

Hồng Tuấn nhướn mày, nhìn chăm chú Lý Cảnh Lung.

“Ta là một thành viên của Khu ma ti.” Hồng Tuấn nói, “Nhưng việc này chúng ta mãi mãi không nhất trí được.”

“Em nói đúng.” Lý Cảnh Lung lại rất thấu tình đạt lý, nói: “Đối với ta, yêu tộc cực kỳ nguy hiểm, hiện giờ em là Yêu Vương, nhưng cuộc đời chúng ta sẽ có ngày kết thúc. Yêu tộc cũng sẽ đổi chủ sau khi em chết, ta không thể ngồi nhìn Thanh Hùng và Viên Côn chấp chưởng yêu tộc, nếu không chẳng đợi ngày chúng ta chết, bọn họ nhất định sẽ nhấn chìm cả nhân tộc.”

Hồng Tuấn nhìn Lý Cảnh Lung, đột nhiên có cảm giác không quen biết hắn, khiến hắn nhớ tới rất lâu trước kia, Khu ma ti ở trước mặt Lý Long Cơ, thiêu chết một đám Hồ yêu nhiễu loạn Trường An. Qua lâu vậy, hắn cũng ý thực được, ý nghĩ của Lý Cảnh Lung chưa hề thay đổi. Điều này khiến tâm tình hắn không tốt chút nào.

“Đấy chính là điểm chúng ta không giống nhau.” Hồng Tuấn nói, “Cảnh Lung, ta phải đi.”

Lý Cảnh Lung cả giận nói: “Hồng Tuấn! Em có thể làm gì chứ?”

Hồng Tuấn nói: “Không cần Khu ma ti xuất thủ, ta sẽ chế phục Thanh Hùng, Quỷ Vương và Hồ Vương sẽ hiệp trợ ta.”

Lý Cảnh Lung: “Ta không thể để em cứ thế mà đi được.”

Hồng Tuấn nói: “Đây là nội chiến yêu tộc! Khu ma ti không thể nhúng tay! Yêu tộc là nhà của ta! Lý Cảnh Lung!”

“Nhà của em là ta!” Lý Cảnh Lung đột nhiên quát: “Thanh tỉnh lại đi! Hồng Tuấn! Em là người của ta! Cả đời này vĩnh viên là người của ta!”

Hồng Tuấn nghe như vậy, trong lòng mềm nhũn, từ khi quen biết đến giờ đây là lần thứ hai Lý Cảnh Lung rống hắn như vậy, sắc mặt lúc này của hắn vừa xoắn xuýt vừa dữ dằn, hai mắt đỏ ửng, thở hồng hộc, Hồng Tuấn cảm nhận được một cỗ cảm xúc rung động trong linh hồn, giống như nước lũ tràn bờ, không thể ngăn cản.

Đó là sức mạnh cộng hưởng đến từ linh hồn và thân thể bọn họ, Tâm Đăng chiếu rọi, tâm linh thấu triệt, Phượng Hoàng chân hỏa tuôn trào, thanh tẩy kinh mạch. Bọn họ như hai đám mây tách ra, nhưng lại truy đuổi lẫn nhau, tựa như hai dòng sông dung hòa, không phân biệt, trùng trùng điệp điệp lao về biển khơi.

“Ta yêu huynh, Cảnh Lung.” Hồng Tuấn nói.

Lý Cảnh Lung bình tĩnh lại, chăm chú nhìn Hồng Tuấn, thấp giọng nói: “Ta yêu em còn nhiều hơn.”

Hồng Tuấn tiến lên một bước, vùi mặt vào vai Lý Cảnh Lung sau đó ngẩng đầu, ôm lấy cổ hắn để hắn cúi đầu xuống, lại hôn lên môi Lý Cảnh Lung một cái.

“Em là một phần của ta.” Lý Cảnh Lung cúi đầu nói, “Tam hồn thất phách của em là ta đúc lại, em của ngày xưa đã chết rồi, em là của ta, ta sẽ không để em…”

Đột nhiên, Hồng Tuấn vỗ một chưởng lên gáy Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung vạn lần không ngờ Hồng Tuấn sẽ động thủ vào lúc này, trong nháy mắt hắn choáng váng nhào vào lòng Hồng Tuấn, Mạc Nhật Căn định nhảy xuống, Cừu Vĩnh Tư lại giơ tay ngăn cản.

Vũ Châu từ trong bóng tối đi tới, Hồng Tuấn vòng qua Lý Cảnh Lung, nói với Vũ Châu, “Triệu Tử Long! Đi theo ta!”

Vũ Châu nói: “Hồng Tuấn, ngươi…”

Hồng Tuấn quay người phi thân lên, Vũ Châu vội vàng chạy hai bước sau đó cũng phi thân đuổi theo Hồng Tuấn.

Lý Cảnh Lung ở mặt đất giận dữ hét: “Hồng Tuấn!”

Hồng Tuấn quay đầu nhìn về Thánh điện.

Lúc này nhóm Khu ma sư mới lao ra, Mạc Nhật Căn đỡ Lý Cảnh Lung dậy, Lý Cảnh Lung chịu một chưởng chưa ngất đi mà chỉ cố gắng chịu đựng.

Cừu Vĩnh Tư nói: “Đoán đúng rồi, ta biết sẽ thế này.”

Lý Cảnh Lung gạt Mạc Nhật Căn ra, lảo đảo ra khỏi Thánh điện, nói với Cừu Vĩnh Tư: “Giữ nguyên kế hoạch, mọi việc trông cậy vào huynh, ta đuổi theo em ấy.”

Cừu Vĩnh Tư nói: “Trưởng sử.”

Mạc Nhật Căn, Lục Hứa, Cừu Vĩnh Tư, A Thái, bốn người đứng trước Thánh điện, Lý Cảnh Lung xoay người lên ngựa, quay đầu nhìn lại, Cừu Vĩnh Tư gật gật đầu, nói: “Nhờ vào huynh.”

Lý Cảnh Lung quay đầu ngựa, giật dây cương, quát: “Giá!” Sau đó xông ra ngoài, đuổi theo phương hướng mà Hồng Tuấn rời đi.

Dưới ánh trăng Tây sơn, Hồng Tuấn và Vũ Châu bay trên không trung, Vũ Châu theo sau lưng, hô: “Hồng Tuấn! Sao ngươi biết là ta.”

Hồng Tuấn không trả lời, Vũ Châu bay tới gần, Hồng Tuấn quay đầu nhìn hắn.

“Ngươi có mệt không?” Vũ Châu nói, “Hay để ta cõng ngươi?”

Hồng Tuấn không biến được thành yêu thân, bay suốt quãng đường dài tiêu hao sức lực rất nhiều, hắn hơi gật đầu, Vũ Châu ở trên không trung hóa thành một con cá màu bạc dài ba trượng, bay phía dưới Hồng Tuấn để hắn cưỡi lên.

“Ta đáp ứng ngươi.” Con cá dài cất giọng: “Ngày nào đó biến thành rồng sẽ đưa ngươi đi ngao du sơn thủy!”

Hồng Tuấn nhìn bên cạnh gia hỏa này, nhất thời cảm động, vỗ vỗ sống lưng nó, đột nhiên cảm xúc ngổn ngang, thiên ngôn vạn ngữ cũng không biết nói thế nào cuối cùng hóa thành một caia:”

“Làm sao ngươi lại có dáng dấp kỳ quái thế này?”

Vũ Châu: “…”

Cá chép yêu ăn nội đan Ba Xà xong trở nên rất kỳ quái, thân thể bị kéo dài, gần như thân rồng, nhưng hai tay hai chân vẫn là chân tay người, đầu cá bẹp lại, còn hơi vuông, hai râu cá dập dờn trong gió, nhưng lại chưa có sừng.

Kỳ quái hơn, đuôi nó vẫn là đuôi cả.

Hồng Tuấn nói lời này xong, nghe thấy tiếng thứ gì đó vỡ vụn, vội an ủi: “Không sao nhân hình của ngươi rất soái.”

Vũ Châu mới cảm thấy đỡ hon một chút, nói: “Ta cảm thấy trong cơ thể có sức mạnh nào đó muốn trào ra, thì đã biến đổi, Phụng Nhi nhìn thấy, nói ta biến thành người nên ta mới có nhân dạng.”

Hồng Tuấn ‘ừ’ một tiếng, chuyện Cá chép yêu hóa hình với hắn mà nói, chẳng có gì kinh ngạc. Từ ngày đầu quen biết, Hồng Tuấn cảm nhận đây là con đường mà Cá chép yêu sẽ đi đến trong tương lai. Nhưng nếu là tiểu yêu quái khác nhất định sẽ cực kỳ kinh hãi, nghĩ trăm phương ngàn kế để ôm được cái đùi lông lá của Cá chép yêu ngay, nhưng Hồng Tuấn không chơi với Phượng Hoàng thì lại là Kim Sí Đại Bằng, dù gặp Long vương trong Trấn Long tháp cũng không siểm không nịnh chút nào.

“Hồng Tuấn.” Vũ Châu đột nhiên nói.

Hồng Tuấn nhịn không được quay đầu nhìn, hờ hững nói: “Làm sao?”

Vũ Châu nói: “Ngươi nhớ ta không?”

Hồng Tuấn: “…”

Trời bắt đầu tối dần, Hồng Tuấn bay trên cao không phân biệt nổi con đường tơ lụa nữa, tâm trí hắn không ở đây, căn bản không chú ý Vũ Châu đang nói gì, thuận miệng nói: “Triệu Tử Long, chúng ta hạ xuống đi.”

Vũ Châu chầm chậm đáp xuống, cùng Hồng Tuấn đi bộ trên đường núi, nhận bao hành lý của Hồng Tuấn, đeo lên rồi đi phía sau, như một người hầu trung thành.

“Thật tốt.” Vũ Châu cảm khái nói.

Hồng Tuấn kinh ngạc nói: “Tại sao?” Vì lúc này trái tim hắn đang đặt trên người Lý Cảnh Lung, không khỏi nghĩ tới đêm tuyết ở Đôn Hoàng.

“Còn nhớ ngày chúng ta rời khỏi Thái Hành sơn không?” Vũ Châu ở sau lưng Hồng Tuấn nói, “Chúng ta cũng đi như thế này.”

Hồng Tuấn nhớ về Thái Hành sơn, chuyện cũ dường như đã cách bao đời, Vũ Châu nhắc đến Diệu Kim cung, Hồng Tuấn lại nhớ tới Thanh Hùng, lúc trước hắn hướng về hồng trần như vậy đều vì Thanh Hùng hay kể lại phồn hoa chốn nhân gian. Nhưng hiện giờ, bọn họ mỗi người một ngả, hắn lúc này còn không dám tin Thanh Hùng định giết hắn. Chuyện này khiến tâm tình hắn chùng xuống, trước mắt là đêm tối mênh mông, độc hành giữa bóng đêm, chỉ có mình mình.

“Cám ơn ngươi, Triệu Tử Long.” Hồng Tuấn nói như vậy. Bọn họ ở ven đường nhóm một đống lửa, Vũ Châu ôm củi tới, để dưới đất, nhìn Hồng Tuấn một lát, lấy dũng khí nói: “Muốn ôm một cái không?” Sau đó hắn duỗi tay, vỗ vỗ lồng ngực mình, lưng tựa vào tảng đá.

“Không cần.” Hồng Tuấn mặt không biến sắc nói, Triệu Tử Long dù có anh tuấn thế nào thì trong mắt hắn vẫn là con cá kia.

“Được rồi.” Vũ Châu hơi thất vọng, đến một bên ngồi yên tĩnh.

Hồng Tuấn thở dài, nằm cạnh đống lửa, lưng dựa vào một tảng đá lớn, tự ngẫm.
Vũ Châu lại hỏi: “Ngươi đang hối hận sao, Hồng Tuấn?”

“Không.” Hồng Tuấn nói, “Ta không hối hận, ta chỉ có thể làm như vậy.”

Vũ Châu: “Ngươi định quay về sẽ làm gì?”

Hồng Tuấn đáp: “Hỏi Thanh Hùng cho rõ ràng.”

“Sau đó thì sao?” Vũ Châu lại hỏi.

“Đánh cho hắn một trận, để hắn trước toàn bộ thành viên yêu tộc, thần phục ta.” Hồng Tuấn nói.

Vũ Châu giật mình: “Ngươi muốn đánh với Thanh Hùng?”

Hồng Tuấn nói: “Có gì không thể?”

Vũ Châu há miệng, không dám tin Hồng Tuấn vốn ôn hòa lại quyết định như vậy, mà chẳng thay đổi gì. “Ngươi đánh thắng được hắn?” Vũ Châu lại hỏi.

“Ta tin có thể.” Hồng Tuấn đáp, “Lấy một chọi một, ngay ở Thánh địa.”

“Có thể à…” Vũ Châu nói, “Nhưng là Thanh Hùng đó!”

Trong mắt Vũ Châu, Thanh Hùng và Trọng Minh có uy phong cực mạnh, nhưng đối với Hồng Tuấn, muốn toàn bộ yêu tộc chân chính  thần phục, đây là cách duy nhất. Câu nói của A Thái: “Nếu là phụ thân ngươi, thì hắn sẽ chọn như thế nào?” khiến hắn minh tường, nhìn thấy được một tia hi vọng.

Đổi lại là Khổng Tuyên, phụ thân sẽ làm thế nào?

“Nếu như cha ta còn sống.” Hồng Tuấn bỏ thêm một ít cành cây vào đống lửa, tiếng lốp đốp vang ra, hắn tự nhủ: “Cha sẽ làm chuyện giống ta thôi, nương ta là người, cha yêu nương như vậy, nếu cha làm Yêu Vương nhất định sẽ loại bỏ hiềm khích giữa hai tộc.”

Nói xong, hắn nhìn Vũ Châu, lại nói: “Mặc dù ta chưa từng thấy bọn họ đánh nhau bao giờ, nhưng ta tin cha ta sẽ làm như vậy… Đây là quyết định duy nhất của ta.”

“Lỡ như thua thì sao?” Vũ Châu nói.

Hồng Tuấn rốt cục không nhịn nữa, trên đường Cá chép yêu hết chuyện để nói, ngày thường tâm tình tốt thì cũng thôi đi, bây giờ rời khỏi Lý Cảnh Lung và Khu ma ti, đang buồn thối người, hắn bất đắc dĩ nói: “Triệu Tử Long, ngươi nói mấy câu dễ nghe không được sao? Ngươi cứ không coi trọng ta như vậy?”

Vũ Châu lập tức ngậm miệng.

Hồng Tuấn cũng biết Vũ Châu quan tâm mình, nhẹ nhàng nói: “Thua, thì Yêu Vương tặng lại hắn, ta tin tưởng Trọng Minh chọn ta chứ không phải hắn thì nhất định có lý do.”

Phượng Hoàng còn ở Du Châu làm bạn với Đặc Lan Đóa, Hồng Tuấn có ý tưởng, quay về trước tiên sẽ đi đón tiểu Phượng Hoàng.

“Ngủ đi.” Hồng Tuấn nói. “Từ hôm nay, ta muốn một mình làm tốt những việc này, xong xuôi sẽ quay về bên Cảnh Lung.”

“Ngươi còn có ta mà.” Vũ Châu không cam lòng nói.

Hồng Tuấn cười cười, nằm nghiêng trên mặt đất nhắm hai mắt lại. Đây là lần đầu tiên từ sau trận chiến ở Trường An, hắn tách khỏi Lý Cảnh Lung, giống hệt lúc hắn rời khỏi Thái Hành sơn, xuống nhân gian, lại trở về là chính mình. Nhưng hắn ở quá khứ, và hắn lúc này, đã khác biệt nhiều lắm.

Trong đêm tối, Thánh điện bên bờ Hàm Hải, một con sói lông dày đè Lục Hứa lõa thể dưới thân, Lục Hứa đưa tay vuốt vuốt bộ lông mềm mại của Thương Lang, Mạc Nhật Căn thay lông, lông sói không thô cứng như đợt lông mùa hạ, phần bụng lại xốp mềm, cọ cọ trên da thịt Lục Hứa lại có cảm giác dễ chịu.

Lục Hứa sờ dọc một đường từ lồng ngực Thương Lang cho đến cổ nó, Thương Lang thoải mái thấp giọng hừ hừ mấy tiếng, cùng hắn quấn quýt một hồi, cuối cùng thu nhỏ lại, khôi phục thân hình nam tử tráng kiện, đè lên người Lục Hứa. Lục Hứa đang định nói gì đó, bỗng nhiên trong hoa viên truyền đến một âm thanh.

Mạc Nhật Căn ngẩng đầu, tiếng động từ trong hoa viên truyền đến, lúc này hắn xoay người một cía, Lục Hứa lại nằm xuống, Mạc Nhật Căn cảnh giác ‘suỵt’ một tiếng.

Trong hoa viên, bóng đen đứng sừng sững, đàn quạ đen bay về phía chân trời, Hạn Bạt đứng ở cửa ra vào mật đạo, không ngừng thở dốc, một vệt kim quang xé toạc cửa sổ, Hạn Bạt bứt ra bay lên, cười một tràng quái dị, trèo khỏi vách tường, biến mất bên ngoài thánh điện.

Mạc Nhật Căn hóa thành Thương Lang, chở Lục Hứa lao lên, đứng trên sân thượng, ngay sau đó mấy bóng đen biến mất trong màn đêm dưới núi đá.

“Nguy rồi, hắn chạy mất!” Lục Hứa nói, “Làm sao hắn thoát khỏi Khổn Yêu thằng?”

A Thái và Cừu Vĩnh Tư vội vàng đuổi tới, Cừu Vĩnh Tư nói: “Có yêu tộc tiếp ứng nó, chúng ta chủ quan rồi, lập tức gửi thư báo cho trưởng sử!”

Sáng sớm hôm sau, Hồng Tuấn mở mắt dưới ánh mặt trời, Vũ Châu thì như một đêm không ngủ, nhìn về phía Hồng Tuấn.

“Ngươi tỉnh rồi?”

Hồng Tuấn khẽ gật đầu, đã lâu không ngủ ngoài trời như vậy, thời tiết lạnh dần, ven đường đọng lại một tầng sương. Rửa mặt xong, Vũ Châu đột nhiên nói: “Hồng Tuấn, tối qua ta suy nghĩ cả đêm, ta muốn thử tìm pháp khí.”

Hồng Tuấn ngạc nhiên, nói: “Nếu là ngươi?”

Vũ Châu vẽ bản đồ trên mặt đất, là nơi mà Lý Cảnh Lung và Cừu Vĩnh Tư bàn bạc sẽ có pháp khí của Bất Động Minh Vương, hiện giờ tìm được năm món, chỉ còn thiếu đúng một.

“Ta cảm thấy… món này chưa chắc là của ta…” Vũ Châu nói, “Nhưng ta muốn xem thử, không chừng nhà ta ở đó, nếu như lấy được nó, tốt xấu có pháp bảo phòng thân, quay về Thánh địa cũng có thể bảo hộ ngươi…”

“Món pháp bảo cuối cùng là cái gì?” Hồng Tuấn hỏi.

“Kim Cương tiễn.” Vũ Châu đáp, “Hay là ngươi về Du Châu chờ ta, ta tìm được sẽ đi cùng ngươi…”

“Đi thôi.” Hồng Tuấn cười nói.

Vũ Châu thấy được tín nhiệm của Hồng Tuấn, khẽ gật đầu, Hồng Tuấn nói: “Trước bay đến thành trấn gần nhất, mua hai con ngựa, nhập quan xong sẽ vượt qua Kỳ Liên sơn, đến nơi ngươi nói.”

Vũ Châu lên đường, không hiểu sao trên con đường tơ lụa không có tiếp tế, bay đường dài mêt mỏi vô cùng, hai người vừa bay vừa dừng, cho đến khi gặp một thương đội, Vũ Châu lấy trân châu mua hai con lạc đà. Đây là đội thương nhân người Hồ cuối cùng từ Trung Nguyên tiến về Tây Vực, ở Trung Nguyên bắt đầu vào đông, Dương Quan đón tuyết đầu mùa. Gần mười ngày, Hồng Tuấn và Vũ Châu đi ngày đi đêm, tiến vào Dương Quan, đến Qua Châu mới đến nơi mà bọn họ quen thuộc.

_________________________________________

Tranh đoan tái khởi: Tranh chấp lại nổi lên

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện