Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Vạn yêu thần điện


trước sau

Trong đêm, Vũ Châu ngồi chỗ cũ, tựa vào vách động ngủ say. Lý Cảnh Lung ôm Hồng Tuấn, ngủ phía bên trong sơn động, Hồng Tuấn cách một lớp áo mỏng, nghịch ngợm đầu nhũ của Lý Cảnh Lung.

“Đừng nghịch.” Hơi thở của Lý Cảnh Lung dồn dập, hắn nói bên tai, “Nhịn sắp nghẹn rồi.”

Hồng Tuấn ngước lên nhìn hắn, nói: “Nơi này có một ngọn đèn.”

Lý Cảnh Lung giữ tay Hồng Tuấn, Vũ Châu ở bên, dù thế nào hắn và Hồng Tuấn cũng không thể làm gì được, nếu không quả là khinh người quá đáng, Vũ Châu sẽ nổi điên mất.

“Nó chỉ sáng vì em.” Lý Cảnh Lung nhẹ nhàng nói.

“Nó vì chúng sinh Thần Châu đại địa mà thấp sáng.” Hồng Tuấn nói, “Trong bóng đêm dẫn đường cho bọn họ…”

Lý Cảnh Lung cúi đầu nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn lại không ngẩng đầu, tự nhỉ: “Nhưng nó không thắp sáng vì yêu tộc. Tâm Đăng từ nhân tộc, cũng chỉ chiếu rọi nhân thế, phổ độ, sao được tính là ‘chúng sinh’?”

Lý Cảnh Lung: “…”

Hồng Tuấn nhắm mắt ngủ, câu nói kia như một tia sét đánh thẳng vào tâm tưởng Lý Cảnh Lung, phá vỡ nát một ngọn núi tựa bàn thạch, trái tim đập dồn dập, vô số chuyện cũ lướt qua trong đầu, cuối cùng quay về sơn động nho nhỏ này, Hồng Tuấn vô thức nói, như lời cảnh cáo, chấn động từng đợt.

Sáng sớm tuyết ngừng, Chi Đức năm thứ hai tháng hai [1], ánh mặt trời chiếu rọi Thánh sơn phủ tuyết, tạo nên kỳ cảnh một ngọn núi dát vàng, Lý Cảnh Lung tìm bốn món pháp khí đã quen thuộc, lúc trèo lên Thánh Sơn thì đã tìm được cửa vào. Ngọn núi này hàng năm chỉ tan băng hai tháng, trên núi có một thác nước khiến Hồng Tuấn nhớ tới Cô phong ở quê hương Mạc Nhật Căn.

“Đến sau thác nước nhìn xem?” Hồng Tuấn nói.

“Ngươi có ấn tượng gì không?” Lý Cảnh Lung hỏi Vũ Châu.

“Có một chút…” Vũ Châu đpá.

Thành công chỉ trong gang tấc, Lý Cảnh Lung không khỏi căng thẳng.

“…Nhưng hình như không có.” Vũ Châu nói, “Lão nhị, ngươi nói xem nơi này sẽ có cá chép sao?”

Lý Cảnh Lung bỗng nhiên tỉnh ra, giây lát liền ý thức được một việc cực kỳ nghiêm trọng, nếu như ở cao nguyên này, dù là mùa hè thì nhiệt độ nước cũng rất thấp, thủy tộc nếu sống ở đây sẽ là cá vùng nước lạnh, không có cá chép mới đúng.

“Đi vào xem trước xem.” Lý Cảnh Lung kiên định nói, nói xong hắn trèo lên tường băng, sau đó tiến vào thác nước, phía sau thác nước là một không gian rộng lớn.

Hắn rút Trí Tuệ kiếm, chỉ về phía sâu trong động, lần này Trí Tuệ kiếm không phát sáng.

“Có lẽ chúng ta đến nhầm chỗ.” Lý Cảnh Lung nói, “Nếu không nhầm chỗ, thì là đưa sai người… vận khí ta quả là…”

Hồng Tuấn khom người, dọc theo sườn dốc tìm tòi đi tiếp, Vũ Châu nói: “Ngươi bay được mà.”

Đúng rồi, hắn quên luôn bản thân biết bay, lúc này bế Lý Cảnh Lung cùng Vũ Châu bay vào, lần này bọn họ bay rất từ từ, đề phòng đụng phải đại yêu quái nào đó

“Chờ chút.” Lý Cảnh Lung đột nhiên nói, “Hướng qua phía tay trái nhìn một chút! Hồng Tuấn! Đừng buông tay! Ta ngã mất!”

Hồng Tuấn đang định giơ tay xác nhận phương hướng, nghe Lý Cảnh Lung nói, liền phì cười.

Vũ Châu nói: “Chỗ này?”

Đây là một hang động bên trong Thánh sơn, không bằng nói là vực sâu không thấy đáy, xung quanh là vách núi, Lý Cảnh Lung phân phó, nói: “Đến gần xem.”

Nhãn lực, thính lực Lý Cảnh Lung siêu quần, Hồng Tuấn cố gắng phân biệt rất lâu, mới thấy loáng thoáng trên vách động vài tia sáng.

Lý Cảnh Lung đưa tay, Tâm Đăng chiếu sáng một góc vách động, Hồng Tuấn kinh ngạc hô một tiếng, thấy bên trên khắc phù văn kỳ dị.

Đây là một cái phong ấn, bên ngoài một tầng băng dày kết lại.

“Bên trong có lẽ có yêu quái gì đó.” Lý Cảnh Lung hạ giọng, “Ngàn vạn lần cẩn thận.”

Lần trước bọn họ gặp phải Ba Xà, may có cứu viện, lần này không ai đến cứu được nên phải vô cùng cẩn thận.

Vũ Châu dọn dẹp sạch băng tuyết, hiện ra đường vân phong ấn, kinh ngạc nói: “Đây là cái gì?”

Phong ấn là chín ký hiệu, chính giữa có một lỗ hình vuông, Lý Cảnh Lung trầm giọng nói: “Đây là… Cửu Tự Chân Ngôn.”

“Không đúng.” Hồng Tuấn lần đầu gặp phong ấn thế này, lẩm bẩm nói: “Trước kia phông phải chỉ có pháp trận địa mạch và pháp khí sao?”

Lý Cảnh Lung bị Hồng Tuấn ôm, rút Trí Tuệ kiếm, nhìn chăm chú Cửu Tự Chân Ngôn, từ từ cắm thẳng kiểm vào trong lỗ hình vuông kia.

Hồng Tuấn: “!!!”

Trí Tuệ kiếm vừa khớp, lỗ kia không sâu đến tận chuôi, vẫn còn cách một đoạn.

Ngay sau đó, Cửu Tự Chân Ngôn sáng lên, lóe lên lần lượt, phong ấn biến mất, đại môn mở ra, hiện ra một con đường hầm.

“Mở rồi!” Hồng Tuấn cực kì ngạc nhiên, cùng Lý Cảnh Lung, Vũ Châu tiến vào bên trong.

Đường hầm hiển nhiên nhiều năm chưa tu sửa, chỗ sâu nhất tỏa kim quang, trong bóng tối nhìn thấy ánh sáng chính là ánh sáng lọt qua lỗ khóa phong ấn mà phát ra. Kim quang từng trận, như một nhịp đập đều giữa bóng đêm, nhịp nhàng rung động, bỗng nhiên Trí Tuệ kiếm tỏa sáng, theo nhịp dập ấy không ngừng phát sáng.

Lý Cảnh Lung nắm chặt tay Hồng Tuấn, bước nhanh, rời khỏi thông đạo, Vũ Châu ‘oa’ một tiếng.

Hồng Tuấn cùng Lý Cảnh Lung cũng kinh ngạc!

Trước khi tiến vào, bọn họ từng phỏng đoán nơi phong ấn pháp khí cuối cùng, căn cứ theo năm món trước đó, cứ nghĩ nơi đây là một vùng tăm tối có địa mạch, pháp trận, ở giữa cắm Kim Cương tiễn. Nhưng cảnh tượng trước mắt đã lật đổ nhận biết của bọn họ…

Không có địa mạch, pháp trận, đây là một thần điện hùng vĩ!

Bốn phương tám hướng trên vách đá, cả ngàn hang phật có bàn thờ, từ trên cao xuống, chừng hơn một vạn, bên trong đều là những bức tượng nặn sinh động như thật.

Ở giữa thần điện, là hai tượng thần, một vị nhìn xuống khoảnh đất trước thần điện, là Bất Động Minh Vương sáu tay. Năm bàn tay trống không, chỉ có một bàn cầm vũ khí, là Kim Cương tiễn

Đối diện Bất Động Minh vương là, Nhiên Đăng đang thủ thế Tâm Đăng quyết!

Vũ Châu há miệng, lẩm bẩm: “Trời ạ…”

Ba người đi vào thần điện, bốn phương tám hướng đều là bệ thờ, ánh nến đồng loạt sáng lên, khiến thần điện như một vũ trụ thu nhỏ.

Trời tròn đất vông, Bất Động Minh Vương uy chấn thiên địa, ánh sang Nhiên Đăng chiếu rọi khắp nơi, vạn yêu muốn trốn thoát lại không thoát được uy nghiêm của Bất Động Minh Vương và sức mạnh của Nhiên Đăng!

Mà phía trước Bất Động Minh Vương và Nhiên Đăng còn có một tế đàn nhỏ. Trên tế đàn có một con chim giương cánh như muốn bay lên, là Khổng Tước Đại Minh Vương.

“Cảnh Lung, huynh xem” Hồng Tuấn nói.

Lý Cảnh Lung theo Hồng Tuấn ra hiệu nhìn lại, thấy bên ngoài bệ thờ vạn yêu, ánh đèn sáng rực, xuyên qua chân đèn, tạo nên hư ảnh khắp thần điện, dường nhu hiện ra vô số vị phật.

Mái vòm lại có bích họa đã phai màu, là chúng tiên bay lượn.

Mà mặt đất xung quanh tế đàn, có sáu viên gạch cực lớn, phía trên vẽ lục đạo. Lại từng vòng từng vòng, từ chỗ Bất Động Minh Vương và Nhiên Đăng tỏa ra, vẽ hình ảnh quỷ hồn.

“Tam giới, lục đạo, thần tiên, phật, vạn yêu.” Lý Cảnh Lung thành thực nói.

Quanh tế đàn, như một bàn cờ, một rồng một phượng, mà trước tế đàn có một ngọn suối tuôn ra địa mạch, khi dòng năng lượng chạm đến bệ thờ, có năm ký hiệu vừa đúng là năm ký hiệu ở vị trí các pháp khí.

“Vạn Yêu Điện.” Hồng Tuấn lẩm bẩm nói.

“Có nơi này sao?” Lý Cảnh Lung kinh ngạc nói.

Hồng Tuấn: “Khi ta còn nhỏ Trọng Minh từng nhắc tới. Nhưng người chưa đến đây bao giờ, chỉ có nghe nói qua.”

Thần điện xây từ khi văn minh nhân tộc còn chưa băt đầu, còn chưa có Thương Chu phong thần, chiến tranh Hoàng Đế còn chưa xảy ra, ngược dòng tìm về quá khứ xa xưa, có khi nó cũng cổ xưa như đất trời.

Ba người đều thở phào, Lý Cảnh Lung cẩn thận xem xét địa mạch, tự nhủ: “Trấn Long tháp là Giao. Thất Vi Cô Phong trấn Mộng Mô, Thiên La sơn là Ba Xà, dưới Long Môn sơn là Tửu Sắc Tài Vận, vậy ở thủy đạo hồ Bà Dương là thứ gì?”

“Trong thủy đạo, phong ấn ta.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Ba người giật mình, quay đầu lại.

Áo bào Viên Côn bay lên, đơn độc một mình, hắn đi dọc theo thông đạo chậm rãi tới.

“Chờ rất lâu.” Viên Côn ngẩng đầu, kể cả đang dùng vải đen che mắt vẫn quan sát kỹ thần điện cổ xưa này.

“Côn Thần?” Hồng Tuấn kinh ngạc nói, “Vì sao ngươi…”

Tâm niệm Lý Cảnh Lung thay đổi, hắn đi tới chắn phía trước Hồng Tuấn. Lúc này quanh Viên Côn tỏa ra khí thế cực mạnh, khiến Vũ Châu sợ hãi, chậm rãi lùi ra
sau.

“Vạn Yêu Điện hóa ra là thế này.” Viên Côn lẩm bẩm nói.

Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung, Vũ Châu cảnh giác nhìn chằm chằm Viên Côn, lúc này Hồng Tuấn cảm nhận được Côn Thần rất nguy hiểm – Thanh Hùng phái người truyền tin, ám sát, Viên Côn nhất định đã biết. Thực tế tưc lâu trước kia, Thanh Hùng và Viên Côn là bằng hữu [2], giờ xem ra, bọn họ chắc chắn là đồng bọn!

Hồng Tuấn muốn chất vấn Côn Thần, Lý Cảnh Lung lại dùng ánh mắt ngăn cản.

“Vì sao Vạn Yêu Điện tồn tại?” Lý Cảnh Lung giả bộ hờ hững, không đề cập chuyện liên quan đến yêu tộc, giọng nói còn có vẻ coi Viên Côn như người một nhà, hắn đứng trước tế đàn, quay người nhìn hai pho tượng Bất Động Minh Vương và Nhiên Đăng.

Viên Côn đáp: “Chuyện này muốn tìm hiểu thì đã quá lâu rồi, từ thời thượng cổ, Thiên Ma hàng thế, dùng Tam thiên ngạc mộng, sinh tử biệt ly, dục vọng vô tận ô nhiễm nhân gian, dẫn đầu yêu tộc muốn chiếm lĩnh Thần Châu.”

Hồng Tuấn yên tĩnh nhìn Viên Côn, bên trong thần điện nghe rõ cả tiếng kim rơi, nhưng bầu không khí cực kỳ nguy hiểm.

Viên Côn đi qua dòng đia mạch, trên gương mặt tái nhợt, màu da lộ rõ bệnh trạng yếu ớt, ngón tay trắng nõn tinh tế lướt qua một cái bệ, mân mê phù văn, hướng về Nhiên Đăng ngẩng đầu lên.

“Về sau, Bất Động Minh Vương cùng Nhiên Đăng hiệp lực, hủy diệt ma chủng, định phong ấn Thiên Ma bên cạnh chúng ta.” Viên Côn khoan thai nói, “Bất Động Minh Vương xuất năm pháp khí, phong ấn chúng ta ở năm địa điểm của Thần Châu đại địa.”

“So với ngươi.” Lý Cảnh Lung tiêu sái cười nói, “Tửu Sắc Tài vận, hay Mộng Mô, tu vi đều kém xa.”

“Tất nhiên, trước kia bên cạnh Thiên Ma, ta vốn là mưu sĩ.” Viên Côn nghiêng đầu, miếng vải đen hạ xuống nhưng thoáng nhìn Lý Cảnh Lung. Cuối cùng hắn hướng phía Bất Động Minh Vương, ba người đều căng thẳng, Viên Côn thản nhiên nói: “Không cần lo lắng, hiện giờ ta không động thủ.”

“Vì sao?” Hồng Tuấn đột nhiên hỏi.

Viên Côn đứng trước tế đàn, một tay đặt lên bệ, như đang trầm tư.

“Ta vốn nghĩ rằng ngươi cùng phe Diệu Kim cung.” Hồng Tuấn lại hỏi.

Lý Cạnh Lung vốn định cản, nhưng nghĩ lại, dứt khoát để Hồng Tuấn hỏi cho xong.

“Bởi vì ta giao Tâm Đăng cho ngươi?” Viên Côn xuất thần nói, “Tiểu Hồng Tuấn, ta nghĩ, đây là vì ban đầu ta chỉ đường dẫn lối cho các ngươi.”

Tiếng hít thở của Hồng Tuấn trong thần điện yên tĩnh vô cùng rõ ràng, mà Viên Côn như một con quỷ tái nhợt, hắn nghiêng đầu, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ dị.

“Ta đúng là vì ngươi mà thay đổi vận mệnh.” Viên Côn nói, “Từ lúc đoạt được Tâm Đăng trở đi, đã an bài, sáu khí của Bất Động Minh Vương sẽ không thể do một người kế thừa.”

Lý Cảnh Lung: “…”

Dường như Thiên tâm thông suốt, Hồng Tuấn hiểu ra ngày đó Thanh Hùng giao Tâm Đăng cho hắn là có ý gì!

“Các ngươi… đã sớm chọn Cảnh Lung!” Hồng Tuấn chấn kinh, vô số những bí ẩn cuối cùng cũng hé lộ, Lý Cảnh Lung đánh nát Tâm Đăng, thần lực chọn hắn, tiến vào cơ thể…

“Không tồi.” Viên Côn chậm rãi nói, “Mười năm trước Bất Động Minh Vương chọn Lý Cảnh Lung, muốn hắn kế thừa sáu khí, sau khi thu thập xong sẽ dùng Kim Cương tiễn bắn xuyên trái tim ngươi, hủy diệt Thiên Ma chủng. Nhưng nhờ các ngươi cố gắng, sô mệnh sửa dổi. Tâm Đăng bị lừa, nhập vào tam hồn thất phách của hắn xong, Lý Cảnh Lung lại bị ta dẫn về quá khứ, thay đổi nhân quả, khiến toàn bộ mọi chuyện hoàn thiện thành vòng xoay, ấn định toàn bộ lịch sử và hiện tại.”

Lý Cảnh Lung lại tự nhiên mà nói: “Nói đến đây phải đa tạ ngươi, Côn Thần.”

“Không cần cám ơn ta.” Viên Côn đáp, “Theo ý muốn mỗi người. Ngươi tự nguyện từ bỏ sáu khí, bảo vệ tính mệnh ái nhân, chúng ta bớt đi một đối thủ.”

Lý Cảnh Lung lẩm bẩm nói, “Nhưng ngươi cho rằng ta không thừa kế được sức mạnh của Bất Động Minh Vương thì sẽ không làm gì được Thiên Ma sao?”

“Không không.” Viên Côn lại cười, đáp: “Ta chưa từng có quyết định ấy. Dù sao với chúng ta, dù là Giải Ngục, An Lộc Sơn hay Hồng Tuấn, chúng ta đều không muốn nhìn thấy Thiên Ma, dù sao Thiên Ma xuát hiện, hậu quả khôn lường.”

“Chí ít một điều này, lập trường của chúng ta giống nhau. Ta hi vọng yêu tộc từ nay về sau nhập chủ Thần Châu, không mong bọn họ như trước, phải sống trong tăm tối…”

Hồng Tuấn run giọng nói: “Cho nên? Ngươi muốn làm gì?”

“Khai chiến.” Viên Côn nói, “Dẫn đầu yêu tộc, trở thành chủ nhân Thần Châu đại địa. Hồng Tuấn, ta đại diện cho yêu tộc, yêu cầu ngươi lựa chọn lần cuối.”

“Ngươi là nhi tử Khổng Tuyên, lẽ ra phải theo chúng ta.” Viên Côn lẩm bẩm nói. “Thanh Hùng từng kỳ vọng, vận mệnh từ lúc Lý Cảnh Lùng từ bỏ sáu khí, đã xác nhận tương lai sẽ bị sửa đổi, Hồng Tuấn, đi thôi.”

Hồng Tuấn quay đầu, kinh ngạc nhìn Lý Cảnh Lung, lại nhìn Viên Côn.

“Ngươi đã nhìn thấy tương lai.” Hồng Tuấn cau mày hỏi, “Ta lựa chọn thế nào đều không ảnh hưởng kết quả này, vì sao còn đến hỏi ta?”

Lý Cảnh Lung hô to một tiếng trong lòng, Hồng Tuấn đánh bừa mà trúng, đâm thủng một màn chắn này, nhắm thẳng vào bản chất cốt lõi. Viên Côn nhếch miệng, nói: “Ngươi phải hiểu, mọi chuyện đều có ý nghĩa.”

“Cho nên ngươi sớm biết câu trả lời của ta!” Hồng Tuấn tung Trảm Tiên Mạch Đao, “Ngươi biết ta sẽ từ chối!”

“Không tồi.” Viên Côn lạnh lùng phun hai chữ, “Ngươi không ngại thì đoán xem, sau đây sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Chậm đã.” Lý Cảnh Lung duỗi tay, đè lại Mạch Đao trong tay Hồng Tuấn, nhìn chằm chằm Viên Côn, nói: “Cho ta nhiều lời một câu, Côn Thần, ta rất hiếu kỳ với những dự báo tương lai của ngươi, chẳng lẽ ngươi biết trước tiếp theo ta sẽ làm gì sao?”

_________________________________________

[1] Lúc này Lý Hanh lên ngôi vua rồi, nên niên hiệu đac đổi.

[2] Côn – Bằng: Chắc các bạn cũng quá quen với những câu mô tả về Côn Bằng trong ‘Tiêu Dao Du’ của Trang Tử rồi nhỉ

Biển bắc có con cá tên là Côn, lớn không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim tên là Bằng, lưng của con chim Bằng lớn cũng không biết mấy ngàn dặm. Khi con chim Bằng ấy vỗ cánh bay lên cao, hai cánh nó lớn như đám mây che cả bầu trời. Loài chim ấy, khi biển động, sóng lớn gầm gào, nó liền chuyển về biển nam. Chỗ biển nam ấy là một cái ao vĩ đại do thiên nhiên tạo thành.

Nhân tiện thì đây là đường link của bạn edit “Thiên địa bạch câu” nhé.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện