Nói xong, Thanh Hùng từ vương tọa đi xuống, hướng về phía Hồng Tuấn, ánh mắt chăm chú tràn ngập thông cảm.
“…Hiện giờ ngươi còn tin hắn không?” Thanh Hùng hỏi.
“Ngươi có thể đọc tâm.” Hồng Tuấn chân thành nói, “Chuyện này không tồi, nhưng ta không cách nào đọc tâm ngươi, làm thế nào chứng thực là huynh ấy thực sự nghĩ vậy?”
Thanh Hùng khẽ giật mình, Hồng Tuấn lại nói, “Hơn nữa, việc ‘nghĩ’ này, cũng có thể là nói dối. Thanh Hùng, ngươi nhìn rõ được lòng người, nhưng cả đời này, nhất định rất vô vị.”
Thanh Hùng bị chọc giận, hít sâu một hơi, quát: “Ngu xuẩn!”
Hồng Tuấn ngược lại không sợ, chân thành nói: “Quay lại đi, Thanh Hùng, hiện giờ còn chưa muộn.”
Giờ khắc này trong lòng hắn có rất nhiều suy nghĩ, Thanh Hùng có sức mạnh nhìn thấu lòng người, những năm qua chưa bao giờ đề cập với hắn, khiến hắn có đôi chút không rét mà run. Mà trước mặt Trọng Minh, thậm chí là Khổng Tuyên, phải chăng hắn sẽ đọc tâm của bọn họ?
Nghĩ đến thái độ của Trọng Minh, ngữ điệu với Thanh Hùng cũng không…
“Đủ rồi.” Thanh Hùng lạnh lùng nói, “Hồng Tuấn, những hồi tưởng này với ngươi có ý nghĩa gì?”
Hồng Tuấn thu hồi ý niệm, lúc này hắn cảm thấy thương cảm cho Thanh Hùng – người khác lừa dối hắn, hắn vẫn biết, nhưng không xé toạc ra. Nội tâm người khác có chán ghét hay e ngại hắn thế nào, hắn đều rõ ràng.
“Nên quay về ngươi đi.” Thanh Hùng trầm giọng nói, “Biết bây giờ ta nhìn ngươi giống thứ gì không?”
Hồng Tuấn đứng thẳng người, kéo dây xích, mang còng tay còng chân, võ phục rách rưới.
Hồng Tuấn: “Giống cái gì?”
“Giống một thanh kiếm vô dụng.” Thanh Hùng cực kỳ bình tĩnh, dường như không có chút cảm xúc nào. “Cha ngươi giao cho ta một khối sắt, ta đúc kiếm, Trọng Minh thổi lửa, chúng ta đều kỳ vọng, rèn ngươi thành một lưỡi kiếm sắc có thể đâm thủng lồng ngực địch nhân.”
“…Nhưng ta lại rơi vào tay Lý Cảnh Lung.” Hồng Tuấn tiếp lời, lẩm bẩm nói, “Lại quay lại đối phó người nhà.”
“Đúng thế.” Thanh Hùng chân thành nói, “Ngoài ý muốn của ta, ngươi rất giống cha ngươi, mỗi lần nhìn thấy ngươi ta đều cảm thấy huynh đệ của ta còn sống, âm dung tiếu mạo, dường như vẫn còn trước mặt. Bộ quần áo này của ngươi khiến ta cực kỳ chướng mắt.”
Nói xong hắn đi xuống, đến trước mặt Hồng Tuấn, ngón tay bấu lấy cổ áo rách bươm, ngón tay lạnh lẽo, ngay sau đó tiếng vải xé vang lên, Thanh Hùng xé toạc ngoại bào của Hồng Tuấn, lại tát hắn một cái, khiến Hồng Tuấn quay cuồng.
Nội lực của Hồng Tuấn bị kiềm hãm, chịu một bạt tai như vậy trước mắt biến đen, suýt nữa quỳ sụp xuống, hắn cố gắng chống đỡ, thân trên ở trần, không ngừng run rẩy.
“Thứ ngươi cần không phải là một thanh kiếm.” Hồng Tuấn lau vết máu bên khóe miệng, giương mắt nhìn Thanh Hùng, chậm rãi nói: “Mà là một ngọn đèn.”
Thanh Hùng cười lạnh: “Đã quên phụ thân ngươi chết thế nào sao? Hắn chết giữa ánh sáng mà ngươi muốn đó! Đừng có u mê không tỉnh! Tên súc sinh này!”
Thanh Hùng giận không kìm lại được, quát Hồng Tuấn: “Ngươi phản bội phụ thân ngươi! Cừu hận ngươi đã quên sạch!”
“Không giống nhau1” Hồng Tuấn cũng gào lên chặt đứt lời trách cứ của Thanh Hùng, “Nếu như cha ta còn sống, người cũng sẽ lựa chọn giống ta!”
Một khắc này, Hồng Tuấn cảm nhận được ánh mắt Thanh Hùng thay đổi, nếu lúc trước vẫn còn tức giận thì bây giờ là chán ghét rõ ràng, ánh mắt tỉnh táo không bình thường.
“Khi nào mới kết thúc được?” Hồng Tuấn nhướn mày nói với Thanh Hùng, “Dừng tay đi, Thanh Hùng.”
“Vĩnh viễn không kết thúc.” Thanh Hùng quay lại vương tọa, lạnh lùng nói: “Lời cần nói thì vẫn phải nói với ngươi, Hồng Tuấn, tiểu chất nhi của ta, ta cho ngươi lựa chọn thứ ba, chịu sự trục xuất của yêu tộc, nhường lại vương vị.”
Hồng Tuấn lẳng lặng đứng trong điện, dù tay chân quấn đầy xiềng xích, lúc này gương mặt hắn hiện lên vẻ uy nghiêm, như một vị vương giả không thể xúc phạm.
“Đừng hòng mơ tưởng.” Hồng Tuấn nói, “Vương vị này là Trọng Minh truyền cho ta, chì bằng ngươi? Ngươi cảm thấy mình làm được Yêu Vương sao?”
Thanh Hùng đột nhiên cười, nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng, chỉ có danh hiệu, không có tùy tùng thì Yêu Vương hiệu lệnh được ai?”
Hồng Tuấn chân thành nói: “Chuyện ai tin tưởng hay phản bội ta, ai đi theo hay rời bỏ, đều không quan hệ. Dù ngươi có phong ấn ta ngàn năm, vạn năm, ngươi vĩnh viễn không là vương.”
Thanh Hùng đột nhiên nói: “Ai nói cho ngươi? Là Lý Cảnh Lung?”
Hồng Tuấn vốn mặc quan phục Khu ma ti, bị Thanh Hùng xé rách xong, người ở trần, cơ thể trắng nõn thon gầy, đứng trong phế tích Minh Đường phủ tuyết, trang phục để tràn nửa người như Thanh Hùng, lại giống với vương phục Diệu Kim cung, mà thiếu niên quần áo rách rưới này lại có khí khái vương giả hơn hẳn. Thanh Hùng ngồi trên vương tọa lại giống một ngụy vương.
“Như vậy ta đành phải xử quyết ngươi trước mặt mọi người.” Thanh Hùng thoải mái nói, “Ngoài ngươi ra còn có đám huynh đệ kia của ngươi, một nhóm Khu ma sư cấu kết với Yeu Vương, ta nghĩ dù thế nào cũng không ai nghi ngờ được quyết định của ta.”
“Trước khi xử quyết, ngươi nên hỏi lão bằng hữu của ngươi.” Hồng Tuấn lạnh lùng nói, “Lỡ như liên lụy thì cũng không hay đâu.”
“Đã hỏi qua rồi.” Thanh Hùng nói, “Nhóm đồng bọn của ngươi sẽ đến cứu ngươi vào ngày hành quyết, vừa vặn rơi vào cạm bẫy của ta… sau đó thì sao.” Hắn thản nhiên nói, “Bọn chúng đền tội, như vậy vừa vặn làm bằng chứng cho ta, Khu ma ti, là nguyên nhân diệt vong cuối cùng của yêu tộc.”
Nói xong hắn lại nhìn Hồng Tuấn, binh tĩnh nói: “Khổng Tuyên chết trong tay nhân tộc, còn chưa phải là lý do khiến ta muốn giết bọn chúng. Mà là vì Lý Cảnh Lung, khơi ra một thứ mà chẳng ai muốn thấy… Hồng Tuấn, ta nghĩ ngươi không biết, sau khi chúng ta chết, trong tương lai Khu ma ti sẽ làm ra chuyện gì, ta nghĩ ngươi cũng không có hứng thú, ngươi chính là kiểu người dù hồng thủy ngập trời cũng sẽ không quan tâm!”
“Khu ma ti sẽ làm gì?” Hồng Tuấn khẽ nhíu mày.
“Ngươi có niềm tin của ngươi.” Thanh Hùng dùng ngữ khí như xưa kết thúc cuộc đối thoại này, “Ta cũng có niềm tin của ta, đường ai nấy đi, chỉ vậy thôi… Người đâu, dẫn hắn xuống.”
Hồng Tuấn bị đưa đi, mà trên xà nhà phế tích Minh Đường, một con tiểu bạch hồ nằm rạp, lẳng lặng quan sát tất cả.
Trời sáng, chiến mã đã chuẩn bị xong, xếp thành một hàng, Đặc Lan Đóa dẫn Trần Phụng đến tiễn, Lý Cảnh Lung vừa tỉnh ngủ, xuất thần ngồi trên yên ngựa. A Thái thấp giọng cáo biệt Đặc Lan Đóa, chạm lên đầu Đặc Lan Đóa, hôn lên trán nàng.
Trần Phụng đi đến bên cạnh chiến mã, ở bên chân thuận Lý Cảnh Lung đang giẫm trên bàn đạp, ngẩng đầu nhìn.
“Cha.” Trần Phụng nói.
“Con không nghe lời, cha không thương nữa.” Lý Cảnh lung thuận miệng nói, nhìn xuống dưới một cái.
Trần Phụng nước mắt lưng tròng, Lý Cảnh Lung còn nói: “Con lại tự ý rời đi, thì nương cũng sẽ không cần con.”
“Con không đi đâu!” Trần Phụng vội nói.
“Ta hứa với con.” Lý Cảnh Lung nói, “Sẽ đưa nương quay về.”
Trần Phụng gật đầu liên tục, lại hỏi: “Khi nào?”
“Rất nhanh thôi.” Lý Cảnh Lung nói, “Ve đầu mùa bắt đầu kêu, chúng ta sẽ quay về.”
Trần Phụng: “Đã hứa rồi nhé.”
Lý Cảnh Lung: “Ta đã lừa con bao giờ chưa?”
Trần Phụng lùi lại một chút, Mạc Nhật Căn, Cừu Vĩnh Tư, Lục Hứa, xoay người lên ngựa, A Thái tạm biệt Đặc Lan Đóa cũng lên ngựa mà đi. Chiến mã phi khỏi Du Châu, từ trong bình minh tiến về đại địa quan trung. Chân trời trắng bạc, Lý Cảnh Lung từ sau khi hội hợp với mọi người, lộ ra bộ dáng tâm sự nặng nề, không nói gì nữa. Bọn họ theo đường bộ vòng qua Trường Giang Tam Hạp, chọn tuyến đường quay lại Hán Trung, vào Trường An tiếp tế, rồi đi qua Thái Hành bát hình [1], tiến vào Lạc Dương.
Thời tiết cuối xuân, mưa nhỏ mịt mù vạn vật phục sinh, Lý Cảnh Lung dọc đường đi không có ý thúc giục, ban ngày đi đường, ban đêm nghỉ chân ở dịch trạm. Trung Nguyên trải qua loạn An Sử, ven đường đều là phế tích thôn trang cháy rụi, mười dặm lại mười dặm, từng khoảnh đất hoang vào xuân không ai cấy cày, thi thể còn lại thì đã mục nát, có quạ đen còn bay qua.
Vào đêm, Khu ma ti đến một thôn xóm, ở trong phế tích nhóm lửa qua đêm, mây đen dày đặc, mưa nhỏ tí tách, giơ tay không thấy được năm ngón.
“Đi bao xa rồi?” Lục Hứa nói.
Tiếng đá lửa khẽ vang lên, Mạc Nhật Căn nói: “Đến Trần Thương rồi.”
“Hiện giờ phải gọi là Bửu Kê.” Cừu Vĩnh Tư nói.
Bọn họ trò chuyện trong bóng đêm, nhưng không nhìn thấy đối phương, Mạc Nhật Căn cố gắng đánh lửa.
“Đưa ta.” Giọng Lý Cảnh Lung vang lên.
Mạc Nhật Căn mò mẫn đặt đá lửa vào tay Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung nhận lấy, Mạc Nhật Căn trở tay vỗ
nhẹ lên mu bàn tay hắn, động tác nhỏ kia khiến hắn dừng lại.
Tiếng đá lửa lại vang lên, Lý Cảnh Lung nói: “Sao lại gọi bằng tên này?”
Vũ Châu đáp: “Vì hai con gà kia cứu được hoàng đế các ngươi.”
Lý Cảnh Lung đánh hai lần, lửa đã sáng lên, chiếu lên gương mặt anh tuấn gan trường của hắn, Lục Hứa cho rằng Mạc Nhật Căn đúng là cái đồ bỏ đi, có đánh lửa cũng không xong, Mạc Nhật Căn giải thích là đá ẩm, nếu không phải hắn đánh từ trước, thì sao Lý Cảnh Lung nhóm lửa được?
Hai người cãi nhau một lát, Lý Cảnh Lung nói: “Trước khi ánh sáng xuất hiện, dù sao cũng phải gian nan mới nhóm được lửa, ngủ đi, giữ sức, mai còn tiếp tục lên đường.”
Đi đường với nhóm Khu ma sư không đáng kể chút nào, Mạc Nhật Căn còn thấy hơi ít cơ hội hoạt động tay chân, thấy Lý Cảnh Lung nói như vậy, chẳng qua là vì hắn không muốn nói chuyện, mọi người im lặng tìm chỗ nằm nghỉ.
Đống lửa rất nhỏ, phương xa dường như có gì đó đang kêu rên, tiếng động loáng thoáng truyền đến. Chiến loạn kia đã qua chừng một năm, nhưng thương tích nó gây ra cho đại địa này không cách nào bù đắp nổi, ven đường toàn là cảnh tang thương.
Nhưng tựa như đồng ruộng mùa xuân, mọi thứ rồi sẽ lại phát triển, chỉ khác là không có lúa mạch, mà là cỏ dại.
“Ai.” Lục Hứa nghiêng người, nhưng không ngủ.
“Ừm?” Mạc Nhật Căn từ phía sau ôm Lục Hứa, hỏi.
“Viên Côn dự báo tương lai được, đúng không?” Lục Hứa xuất thần nói.
Nhóm Khu ma sư không nói gì, vốn không ngủ, Lý Cảnh Lung mở to hai mắt thẫn thờ.
Vũ Châu nói: “Côn Thần rất mạnh, hắn biết sẽ có chuyện.”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Ta hiểu ý đệ, Tiểu Lục.”
Lục Hứa không nhịn được vẫn muốn hỏi: “Như vậy chúng ta sống chết, chẳng phải đã được quyết định rồi? Ngay cả việc lần này đi cứu Hồng Tuấn hắn cũng đã biết.”
“Nhờ đầu mối.” Lý Cảnh Lung trầm giọng nói.
Nhóm Khu ma sư im lặng, đều lắng nghe ý kiến của hắn, nhưng Lý Cảnh Lung chỉ nói mấy từ này rồi dừng lại.
Sau một hồi, Vũ Châu nói: “Manh mối gì?”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Đừng hỏi, có mấy lời hiện giờ không thể nói.”
Vũ Châu: “???”
Lục Hứa lập tức hiểu ra, đáp: “Một khi nói ra, hắn sẽ biết?”
“Nói cũng không sao.” Lý Cảnh Lung nói, “Chẳng qua là phỏng đoán của ta,”
Thực tế, từ sau khi hắn quay về Du Châu, từ đầu đến cuối đều không nói cho mọi người lần này kế hoạch sẽ thế nào, chỉ bảo bọn họ cùng xuất phát đến Lạc Dương. Mọi người hiểu rõ, trước khi hành động hắn sẽ có kế hoạch kỹ càng, cũng giải thích cho bọn họ. Không giải thích thì nguyên nhân chỉ có thể liên quan đến Côn Thần.
“Nếu nói làm hỏng việc thì không cần.” Cừu Vĩnh Tư nói.
Lông mày Lý Cảnh Lung nhíu lại, dường như đang cân nhắc. Khả năng dự đoán tương lai của Côn Thần rất quái lạ, dù hắn không ở đây, nhưng khả năng thăm dò ở đâu cũng có, mở rộng đến cả những chốn xa xăm nhất.
“Các ngươi cảm thấy…” A Thái cực kỳ nghi hoặc, nhíu mày nói: “Côn Thần của mấy năm trước, có thể tiên đoán việc hôm nay chúng ta nói chuyện ở chỗ này sao?”
Lý Cảnh Lung lẩm bẩm: “Sử dụng năng lực này, nhất định trả giá rất đắt, bằng không hắn đã không chờ đến bây giờ mới nổi loạn.”
Cừu Vĩnh Tư ‘ừ’ một tiếng, mọi người lại im lặng.
Vũ Châu còn nói: “Hắn còn có thể khiến người ta trở lại quá khứ trong mơ…”
“Đúng.” Lý Cảnh Lung thản nhiên nói: “Thấy rõ năng lực này có thể thay đổi nhân quả, mọi người cảm thấy, lần này hành động, có phải chúng ta không có cơ hội thắng nào sao?”
Mọi người không nói gì, Lý Cảnh Lung khẽ cười, nói: “Ta lại thấy không phải, chiếm thế thượng phong hiện giờ lại là chúng ta.”
Mọi người không khỏi giật mình, Lục Hứa cau mày: “Có ý gì?”
Lý Cảnh Lung trầm giọng nói: “Côn Thần không quản gian khổ khó khăn, tìm Tâm Đăng lưu lạc nhân gian, sau đó Thanh Hùng để Hồng Tuấn rời khỏi Thái Hành sơn, trải qua bao việc đem Tâm Đăng giao cho ta. Hôm đó bị vây ở Trường An, lại dùng thuật Trang Chu Mộng Điệp để ta quay về quá khứ, thay đổi nhân quả…”
“Chính là vì hiện tại.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Cũng là mục đích về sau của hắn.”
“Ừm.” Lý Cảnh Lung suy nghĩ nói, “Nhưng khi thuật Trang Chu Mộng Điệp kết thúc, ta biết được một manh mối cực kỳ quan trọng – Hồng Tuấn vốn chú định sẽ thành ma, nhưng vì những biến cố rắc rối, nhân quả do Côn Thần can thiệp, ta đã thay đổi lịch sử ngày mười ba tháng bảy năm Thiên Bảo thứ mười lăm.”
“Đúng.” Mạc Nhật Căn đáp.
“Vì thế về sau mọi chuyện cũng thay đổi.” Lý Cảnh Lung lẩm bẩm nói.
Cừu Vĩnh Tư minh bạch, nói: “Côn Thần trước loạn An Sử, dự báo Hồng Tuấn sẽ thành ma, nhưng tương lai bị hắn thay đổi cũng dẫn đến một con đường khác, cho nên hắn của mấy năm trước vốn không biết chúng ta hiện giờ đang làm gì.”
Lục Hứa nói: “Nhưng sau loạn Trường An, hắn có thể nhìn thêm một lần nữa, để xác nhận.”
“Không tồi.” Lý Cảnh Lung ngồi dậy, tựa vào tảng đá bên cạnh đống lửa, nhìn chăm chú ánh lửa, nói: “Một thay đổi nhỏ bé, như nói Hồng Tuấn không thành ma, cũng không bị tịnh hóa, dẫn tới thay đổi liên tiếp, việc đầu tiên hắn muốn xác nhận, chính là một thứ hắn cực kỳ chấp nhất, điểm khác nhau cần chú ý. Mọi người nghĩ sẽ là điểm nào?”
Mọi người vội vàng ngồi dậy, vây quanh đống lửa, Cừu Vĩnh Tư nhíu mày suy nghĩ, lắc đầu.
“Thực tế, ta không rõ Côn Thần muốn làm gì.” Cừu Vĩnh Tư chân thành nói, “Yêu tộc và nhân tộc bình an vô sự, ngàn năm thái bình không phải rất tốt sao?”
A Thái thấp giọng nói: “Sự việc hai tộc, không thể ký thác vào nguyện vọng.”
Vũ Châu ní: “Hắn không giống có nhiều dã tâm, dù hiện tại cũng chỉ là để Thanh Hùng làm vương, tự mình không làm.”
Lý Cảnh Lung lẩm bẩm nói: “Như vậy ta nghĩ, có lẽ nguyên nhân là ở chỗ chúng ta. Lần này ta ở Đát La Tư cũng được gợi ý, tạo nên lịch sử, khiến Côn Thần gây chiến lần hai, có lẽ là vì chúng ta.”
“Cái gì?” Lục Hứa nghe không hiểu nữa rồi.
Mạc Nhật Căn nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: “Là vì lời huynh nói trước mặt Lý Hanh sao?”
Trong mắt Lý Cảnh Lung mang theo ý cười, khẽ gật đầu, nói: “Còn liên quan tới cả việc định đoạt tương lai.”
_______________________________________________
Thúc điệt phản mục: Chú cháu bất hòa
[1] Thái Hành bát hình: Là một con đường đi xuyên qua Thái Hành sơn có tám vị trí hiểm yếu, và biên giới quân sự quan trọng.
Mình sẽ bổ sung trong phần phụ lục ‘Thái Hành sơn’ sau nhé.