Lúc này rốt cụcLa Khắc Địch mới hiển lộ ra vài phần bản lãnh thật sự của hắn, vút một cái mũi tên thứ mười bốn bắn lên không trung kéo theo một đạo bạch quang, hiển nhiên là tràn đầy thiên lực, một tên này tốc độ cực nhanh, khiến Thượng Quan Băng Nhi đang đứng ngoài quan sát cuộc chiến cũng phải chấn động, tốc độ của nó so với nàng khi sử dụng Vô thanh truy tung tiễn hay khi Chu Duy Thanh sử dụng Phách vương cung bắn tên ra tốc độ còn muốn nhanh hơn vài phần, phải biết rằng La Khắc Địch chỉ dùng có Tử thần cung mà thôi.
Nhưng điều càng khiến cho Thượng Quan Băng Nhi khiếp sợ nhất còn tại phía sau, mũi tên kéo theo bạch quang kia không ngờ không đi thẳng tắp mà tại không trung vẽ lên một đạo đường cong, lần lượt vượt lên đụng qua tên thứ mười hai, thứ mười ba sau đó mới ra sau mà đến trước, đụng tại trên mông Chu Duy Thanh, càng thêm quỷ dị chính là tới tận khi bắn tới trên người Chu Duy Thanh, bạch quang trên mũi tên cũng vừa chuẩn xác hoàn toàn biến mất.
Mà kết quả chính là, phốc, phốc, phốc ba tiếng, ba mũi tên nối gót dừng ở trên người Chu Duy Thanh, đánh văng hắn ra xa hơn mười thước. Chẳng qua, lần này La Khắc Địch các tên tiếp sau cũng không có tiếp tục phóng ra nữa, hiển nhiên là tiết tấu đã bị phá hủy, còn Chu Duy Thanh trực tiếp ngã lăn quay trên mặt đất.
Trời ạ! Đây còn là tiễn pháp sao chứ? Thượng Quan Băng Nhi tràn đầy kinh hãi, nàng đương nhiên nhìn ra được La Khắc Địch căn bản không có ý tứ nhắm vào mình, đây chỉ là hắn trả thù Tiểu Bàn mà thôi, nhưng cũng không có ác ý, chẳng những hắn đã bẻ đi đầu mũi tên mà những mũi tên bắn ra lúc trước cũng đều chỉ thuần túy là lực cung của Tử thần cung mà thôi. Nhưng một tên cuối cùng này thật sự là ngọt đến mức kinh hãi, một tên bắn ra không ngờ lại có thể giúp hai mũi tên bắn trước điều chỉnh phương hướng, sau đó lại đồng thời chuẩn xác đánh trúng mục tiêu. Thượng Quan Băng Nhi ngơ ngác nhìn, nàng đã không biết nên đánh giá như thế nào nữa.
Từ khi còn rất nhỏ, Thượng Quan Băng Nhi đã thích cung tên, nhưng đến giờ nàng mới hiểu được, những thứ trước kia mình học được hay nhìn thấy so với tiễn pháp mà La Khắc Địch bày ra trước mắt thì căn bản còn chưa được tính là đom đóm so với trăng rằm. Người này nếu muốn tính mạng của mình cùng Chu Duy Thanh thì thậm chí chẳng cần sử dụng cái quái gì là Thiên châu kỹ năng hay Thiên lực phụ trợ, chỉ đơn thuần bằng vào tiễn pháp cũng đã có thể bắn chết tươi hai người mình.
"Hắc hắc, tiểu tử, cuối cùng cho ngươi sáu bông hoa này." Tử thần cung trong tay La Khắc Địch run lên hết sức, trên dây cung không ngờ đã đồng thời gắn lên sáu mũi tên đã bỏ đi đầu nhọn. Chỉ thấy thân thể hắn tại không trung xoay một vòng, sáu mũi tên cũng đã đồng thời bắn ra ngoài.
Lúc này Thượng Quan Băng Nhi mới thấy được một chút động tác của La Khắc Địch, trước khi buông ra dây cung tay phải của La Khắc Địch nhanh tựa tia chớp quanh co vẽ ra mấy đạo tàn ảnh, sau đó sáu mũi tên mới bay ra ngoài.
Sáu mũi tên này theo đúng một đường nối đuôi nhau vút đi, trên không trung vẽ ra sáu đường cong, hướng thẳng đến Chu Duy Thanh đang nằm một đống mặt đất mà tới.
Lấy nhãn lực của La Khắc Địch như thế nào lại nhìn không ra tiểu tử kia hiện tại căn bản đến cả khí lực để trốn tránh đều không có nổi chứ? Huống chi sáu mũi tên này của hắn thủ pháp bắn ra cực kỳ tinh diệu, phong kín tất cả góc độ có thể né tránh của Chu Duy Thanh, chỉ cần một mũi trúng đích, như vậy năm mũi khác cũng tất nhiên sẽ trúng mục tiêu. Nhưng là, cũng đúng lúc này, Chu Duy Thanh bạo phát.
Chính mình trên người trúng mười bốn tên, nhất là vài tên cuối cùng mang đến sự đau nhức đã hoàn toàn kích phát sự phẫn nộ trong lòng Chu Duy Thanh, đây rõ ràng là trả thù, giấy trắng mực đen trả thù a! Ta còn chưa nên dùng Không gian bình di a.
Chu Duy Thanh toàn thân chết lặng không giả, nhưng có một điều La Khắc Địch cũng không biết, cả người hắn tuy rằng đau đến mức khó có thể di động, nhưng đùi phải của hắn vẫn không có bị ảnh hưởng chút nào. Sau khi bị ba tên cuối cùng liên tục đánh bay, hắn căn bản không có đứng dậy mà là len lén co đùi phải lên, Thiên lực còn thừa trong cơ thể toàn bộ quán chú vào chân bên phải rồi hung hăng đạp xuống đất, đồng thời hai tay cũng mạnh mẽ đẩy lên mặt đất.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang vọng, mặt đất không ngờ bị một chân này của hắn đạp ra một cái rãnh sâu ước chừng hơn hai thước dài, một thước rộng, mà Chu Duy Thanh thuận thế lăn một cái cả người cứ như vậy chui tọt vào trong cái rãnh đó.
Leng keng leng keng..., một loạt tiếng vang liên tiếp tại vị trí lúc trước Chu Duy Thanh vang lên, sáu mũi tên nọ cuối cùng sau khi trong không trung vẽ lên vài đường cong cũng đáp tới, nhưng lúc này cả người Chu Duy Thanh cũng đã biến mất trong tầm mắt Thượng Quan Băng Nhi cùng La Khắc Địch.
La Khắc Địch nhất thời trợn to hai mắt, lấy kiến thức của hắn uyên bác là thế mà cũng chưa bao giờ thấy qua cái kiểu trốn tên như vậy, sáu tên tưởng như ăn chắc không ngờ đi toi hết. Tuy lần này Chu Duy Thanh hiển nhiên là ăn thua thiệt so với hắn càng nhiều hơn nhưng lại thật sự né tránh được vài mũi tên kia.
"Tiểu Bàn." Thượng Quan Băng Nhi bay nhanh vọt tới, đem Chu Duy Thanh từ hố đất moi ra.
Lúc này đây Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy ngoại trừ đùi phải thì toàn thân trên dưới không một chỗ nào là không đau, trong lòng thầm hận, mẹ nó chứ, ông anh này quả là tàn nhẫn, cái mông đáng thương của ta a! Hắn đương nhiên cũng biết La Khắc Địch vẫn luôn ra tay có lưu tình, bằng không cũng không phải chỉ đơn giản là bắn vào cái mông một đống thịt như vậy, nhưng bị làm trò trước mặt Thượng Quan Băng Nhi vẫn quả thực là đau tê tái a.
"Ta FUCK, tiểu tử, ngươi cầm tinh con voi ma mút hay sao? Sức lực lớn như vậy? Coi như ngươi qua, hai người các ngươi cửa thứ hai cũng qua." La Khắc Địch lúc này cũng đi tới bên cạnh hai người, nhìn thấy hố đất bị Chu Duy Thanh đạp ra cũng chắc lưỡi chậc chậc lấy làm kỳ.
Một cái đầu hổ trắng nhỏ đầy