“Biến Thái Thiên Đường” Chu Duy Thanh chợt có cảm giác da gà nổi hết cả lên , trong lòng thầm nghĩ : “ Cái tên thật là con mẹ nó có sáng ý …”
Hoa Phong cười lớn ha hả nói: “ Biến thái ám diệt tiễn , đưa ngài lên thiên đường. Bắt đầu từ bây giờ các người cũng đã là thành viên của Biến Thái Thiên Đường, bất quá trong hai năm này các ngươi thời gian học việc, vì vậy khi các ngươi tham gia nhiệm vụ sẽ không được phân chia hoa hồng . Chờ thực lực các ngươi tới một trình độ nhất định, được mọi người chấp nhận , đến lúc đó sẽ tính theo tỷ lệ mà phân chia hoa hồng.”
Mộc Ân nhìn Chu Duy Thanh , hừ một tiếng nói : “ Tiểu tử thối , ngàn vạn lần đừng nên lấy cấp bậc Ngự Châu Sư mà đánh giá thực lực của chúng ta . Nếu như quả thực chính diện chiến đấu mà không sử dung cung tên mà nói chỉ cần một tên cấp bậc ngũ châu Thiên Châu Sư là có thể tiêu diệt cả doanh của chúng ta . Nhưng ngươi có biết trong hơn trăm năm thành lập đến nay chiến tích huy hoàng nhất của Thiên Cung Doanh chúng ta là gì không ? Ta chỉ nói về kẻ có cấp bậc cao nhất chết trong tay Thiên Cung doanh chúng ta chính là một Thiên Châu sư cấp bậc cửu châu , mà một gã cửu cấp Thiên Châu sư thực lực có thể sánh ngang với một trăm gã cửu cấp Thể Châu sư hoặc cửu cấp Ý Châu sư ah . Hơn trăm năm qua trong lịch sử , cấp bậc cửu châu chính là thượng vị Thiên Tông bị giết chêt là mười một người , cấp bậc bát châu là bốn mươi ba người , thất châu cấp bậc bị giết là hơn một trăm mười bốn .”
Thượng Quan Băng Nhi nói : “ Các vị tiền bối , chúng ta ở đây nhất định sẽ cố gắng học tập , kính mong các vị tiền bối hết sức chỉ bảo .”
Hàn Mạch đứng lên hướng Hoa Phong nói : “ Lão Đại không có việc gì thì ta về trước .”
Hoa phong gật đầu nói : “Băng nhi , ngươi đi theo ta , ta an bài chỗ ở cho ngươi , đồng thời kiểm nghiệm thực lực hiện tại của ngươi một chút .”
“Vâng, lão sư.” Thượng Quan Băng Nhi vừa muốn đứng lên đi theo thì lại bị Chu Duy Thanh kéo tay , Chu Duy Thanh đến bên canh nàng thấp giọng nói : “Băng nhi cung không nên để lão suất ca này chiếm tiện nghi nha. Đối với sự anh tuấn ưu nhã của Hoa Phong , trong lòng hắn có cảm giác tràn đầy nguy cơ . Thượng Quan Băng nhi hung hăng bâm hắn một cái , nở một nụ cười sắc mặt thoáng hồng rồi mới cùng Hoa Phong rời đi
Chu Duy Thanh rõ ràng thấy vào thời điểm Hoa Phong dời đi trên khóe miệng lộ ra một nụ cười đầy thâm ý , trong lòng hắn càng thấp thỏm không thôi, chẳng lẽ ta nói nhỏ như vậy mà hắn cũng có thể nghe được sao ?
Thượng Quan Nhi vừa cùng với Hoa Phong đi khỏi , ngồi ở phía đối diện với Chu Duy Thanh , Mộc Ân , La Khắc Địch cùng với Cao Sinh cũng không hề để ý đến hình tượng ôm bụng cười to. La Khắc Đich cười đến nỗi nước mắt chảy ra dòng dòng , vừa cười vừa lấy tay đập thùm thụp lên bàn. Mộc Ân cười thiếu chút nữa trượt luôn xuống gầm bàn. Chu Duy Thanh sững sờ, không hiểu đầu đuôi nói : “Các ngươi cười cái gì ? Có cái đáng buồn cười chứ ?”
Cao Sinh cười ha ha nói : “Tiểu Duy, ngươi vừa rồi có phải cảm thấy âm thanh rất nhỏ rồi phải không, chỉ có ngươi và Băng nhi có thể nghe được có phải không ?” “ Ta nói như vậy các ngươi cũng có thể nghe được hết?” Chu Duy Thanh giật mình nói.
La Khắc Địch hướng Chu Duy Thanh giơ ra một ngón tay cái : “Tiểu Duy , ta nói với ngươi này. Lời vừa rồi cũng chỉ có thể là ngươi mới nói ra được a, nếu đổi lại một người khác ta dám nói những lời như vậy với Hoa Phong lão đại , ta dám cam đoan không chết cũng phải mất lớp da. Thanh âm của ngươi còn nhỏ ? Ngươi quên là chúng phải làm gì rồi ư? Chúng ta chính là cung thủ , thâm niên thần tiễn thủ, khả năng nghe âm thanh đoán vị trí đối thủ cho dù là tông cấp Thiên Châu sư cũng không thể nào so sánh được với chúng ta . Cái kia ngươi gọi là nói nhỏ thực chẳng khác gì so với nói bên tai chúng ta cả. Ha ha ha ha ha ! Ngươi như thế nào lại lo lắn lão đại “ngâm” bé con của ngươi, quả thực làm ta muốn cười chết mà.”
Chu Duy Thanh thẹn quá hóa giận nói : “Có gì không tốt sao? Làm một người đàn ông , ta lo lắng cho nữ nhân của mình có gì sai sao ?”
“Móa nó, tiểu tử ngươi đừng làm cho ta mất mặt nữa.” Mộc Ân vẻ mặt bi phẫn nói : “Hỗn tiểu tử, nếu xét về bối phận ngươi có biết ngươi sẽ phải gọi Hoa Phong lão đại là gì không ?” Chu Duy Thanh nghi ngờ nói : “Cái gì?” “Mẹ kế “gì ?” Chu Duy Thanh trừng mắt như sắp rớt cả con ngươi ra ngoài : “Ngươi nói doanh trưởng là nữ?”
“Không,không, Hoa Phong lão đại của chúng ta đương nhiên là nam nhân , bất quá hắn lại thích nam nhân. Hơn nữa nam nhân trong lòng hắn lại chính là cha ngươi. Ha ha ha, Hmm ha ha ha . Thế nhưng ngươi lại lo lắng “mẹ kế” của ngươi , một nam nhân như thế đi ngâm bé con của ngươi , ha ha , ta buồn cười chết mất .”
Chu Duy Thanh đã trợn mắt há hốc mồm hoàn toàn không còn gì để nói . Đang lúc đó thì sắc mặt của ba người bọn Mộc Ân chợt biến sắc , cơ hồ đồng thời không có chút do dự ngã lăn xuống sàn nhà . Sau khi ba người nằm xuống sàn thì không một tiếng động khoảng tường sau lưng ba người bất ngờ xuất hiện ba cái lỗ nhỏ ,tà phong thổi lành lạnh.
Theo đó một thanh âm
truyền tới : “Ba người các ngươi đã muốn chết thì ta cũng không ngần ngại thành toàn cho các ngươi.” La Khắc Địch sắc mặt trắng bệch , Cao Sinh trong nháy mắt sắc mặt trở nên nghiêm trang. “Ngươi vừa rồi nói cái gì ? Lưu manh sao ngươi có thể nói những lời như vậy về Lão Đại? Ta phi thường khinh bỉ ngươi . Ta trở về thu dọn đồ đạc.” Sau khi nói xong hắn ngay người đi ngay.
Chỉ có Mộc Ân không coi ai ra gì lại một lần nữa ngồi xuống nhìn Chu Duy Thanh đang ngây người như phỗng , thản nhiên nói : “Tiểu Duy, giờ thì ngươi hiểu chưa?”
“Hiểu chưa ư? Ta hiểu rõ ràng rồi. Khó trách gọi là Biến Thái Thiên Đường, quả nhiên một người bình thường cũng không có …” Thần sắc Chu Duy Thanh chở nên vô cùng cổ quái , bởi vì trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh quỷ dị đó là cha hắn cùng với “ưu nhã” Hoa Phong đang tay trong tay.
Dạ dày hắn lúc này cộn lên, Chu Duy Thanh nhanh chóng tự cấp cho mình một cái tát mới có thể thoát ra khỏi hình ảnh kia trở về với thực tại.
Thiên cung doanh bảy người hắn đã gặp qua năm người rồi . Một đồng tính luyến ái, một gã lưu manh, một gã vô lại, một tên cuồng sát, còn có một băng sơn. Chu Duy Thanh hỏi dò : “ Lão sư, hai vị còn lại có danh hiệu là gì ?”
Mộc Ân đứng lên đi tới bên cạnh hắn nói : “Hai người khác đúng là ngươi phải cẩn thận một chút . Một người là nữ nhân duy nhất trong Thiên Cung doanh chúng ta , mỹ nhân a, nàng thầm mến Hoa Phong hai mươi năm cũng giống như Hoa Phong thầm mến cha ngươi vậy. Tên của nàng là Thủy Thảo, chúng ta cũng gọi nàng là Tiểu Thảo. Bất quá nàng đúng là người nội tiết mất cân đối dẫn đến tính tình của nàng rất táo bạo, trừ với Hoa Phong ra nàng đối với ai cũng nóng nảy. Tước hiệu của nàng là Hỏa Sơn, nóng nảy như lửa chính là tính tình của nàng, thuộc tính của nàng là Thổ thuộc tính Ý Châu sư. Ngươi nhất định phải cẩn thận với nàng bởi vì ở trong mắt của Tiểu Thảo mà nói cha ngươi chính là người cướp đi nam nhân mà nàng yêu mến.”
“Về phần người kia chính là phó doanh trưởng của chúng ta tên gọi là Khiếu Y Thi, am hiểu bắn lén, bắn tên phụ trợ, trên chiến trường chính là kẻ phụ trách phụ trợ, đặc tính âm hiểm, săc bén tuyệt đối không ai có thể so sánh với hắn . Hắn có tính tương đối đặc thù đồng thời cũng có tước hiệu: Yêu Nhân.”
Lúc này trên trán Chu Duy Thanh hiện lên hắc tuyến , da mặt co quắp, những người này còn là người sao? Còn có một yêu nhân va một cọ cọp cái, làm sao có thể vượt qua hai năm này đây? “Đi ta cung an bài chỗ ở cho ngươi, sau đó biểu hiện năng lực cho lão tử xem một chút. Ngươi Thể Châu ngưng hình rồi, Ý Châu thác ấn hay chưa?” Chu Duy Thanh gật đầu nói : “Thác ấn rồi.” Con mắt nhỏ của Mộc Ân đảo vòng vòng: “Lão Chu rất chịu chi tiêu a!”
Chu Duy Thanh lúc này tâm thần đã khôi phục mấy phần , dù sao cũng đã ở với Mộc Ân hai năm, đối với năng lực tiếp nhận cái mới cũng tương đối mạnh. Nghe Mộc Ân nói vậy, La Khắc Địch cười hắc hắc nói : “Lão tử đi uống rượu đây, Tiểu Duy à đừng quên những lời ta nói với ngươi.” Chu Duy Thanh lông mày giật giật: “Nói cái gì ? Ta không nhớ rõ.”
“Gì” La Khắc Địch vỗ bàn hướng Chu Duy Thanh dứ dứ nắm đấm : “Tiểu tử, ngươi muốn chết sao?”
Mộc Ân ánh mắt vừa chuyển : “Ta xem người muốn chết chính là ngươi, đồ đệ của ta mới đến ngươi đã liền uy hiếp, ngươi làm như vậy mà xứng đáng làm sư thúc sao ?”
Chu Duy Thanh đã sớm rất linh hoạt đứng núp phía sau lưng Mộc Ân, gật đầu lia lịa : “Đúng đấy. Sư thúc a! Ta là người chí nhớ không được tốt lắm, nếu có chút lễ ra mắt nói không chừng trí nhớ sẽ tốt hơn, lời của người nói có thể nhớ lại đó.”
La Khắc Địch khóe miệng có chút co giật : “Thật là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh có đào thành động. Ngươi hỗn tiểu tử này mới tới mà đã biết gõ lão tử một gậy.”
Mộc Ân cười ha hả nói : “Lời này nói rất hay, ta nhất định sẽ chuyển nguyên văn cho Chu Thủy Ngưu. Nhìn dáng dấp ngươi tự phụ nhường này chắc hẳn đánh thắng được hắn rồi đó . Hắc hắc.”
Mộc Ân vẻ mặt vô tội nói : “Nhưng Tiểu Duy cũng không phải nhi tử của ta, hắn chỉ là đồ đệ của ta thôi. Nhưng ngươi nói là chuột sinh thì hắn cũng không phải ta sinh. Đã lâu rồi không thấy Chu Thủy Ngưu đánh ngươi rồi thật là rất mong đợi a!”
La Khắc Địch im lặng nhìn một màn của đôi thầy trò trước mắt này bi phẫn nói: “Ta sợ các ngươi rồi, ta tặng lễ ra mắt còn không được sao.”
Mộc Ân ra vẻ hết sức rộng lượng : “Sáng sớm ngày mai lúc lên đường nhớ lấy ra là được. Tiểu Duy đi theo ta.”
Chu Duy Thanh hướng La Khắc Địch cười hàm hậu nói : “Cảm ơn sư thúc a! Đồ của người lấy ra nhất định là cực phẩm a.”
La Khắc Địch nghe những lời này của hắn thiếu chút nữa nghĩ lấy đầu đụng chết đôi thầy trò này. Đôi thầy trò này phối hợp lại sức mạnh càng tăng thêm, lễ ra mắt bình thường còn không được lại còn muốn cực phẩm. Nhìn hai người dời đi hắn không khỏi nghiến răng, trong lòng suy nghĩ, lão tử cũng phải thu một tên đồ đệ a.
Mộc Ân đi tới trong sân mới quay đầu hướng Chu Duy Thanh hỏi: “Tiểu Duy, mới vừa rồi Lưu manh tiểu tử kia nói ngươi ngưng hình cũng không tệ cũng nên cho ta xem một chút. Lưu manh hắn lúc nào cũng nói như rồng leo làm như mèo mửa, có thể để hắn nói là đồ tốt cũng không nhiều.”