Thiên Châu Biến

Băng Phách Thiên Hùng (2)


trước sau


Trong lúc nàng đang ở bên này nói chuyện, trên chiến trường đã xảy ra biến hóa. Một đạo hồng quang chói mắt ngang nhiên xông qua trong gió tuyết, mạnh mẽ đụng vào vòng bảo hộ màu lam nhạt xung quanh thân thể Băng Phách Thiên Hùng, phát ra tiếng nổ vang hết sức mãnh liệt.
Chu Duy Thanh phát hiện, mũi tên màu hồng sắc lóng lánh này được phát ra từ phương hướng ngược lại với mũi tên đánh lén lúc ban đầu. Băng Phách Thiên Hùng nhất thời bị hấp dẫn xoay thân thể cao đến sáu thước của mình sang chổ khác, bởi vì... uy lực của mũi tên thứ hai này rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với mũi tên thứ nhất.
Băng Phách Thiên Hùng nổi giận gầm lên một tiếng, chân phải phía trước đột ngột vỗ trên mặt đất, tuyết đọng bắn tung tóe, rất nhiều lam quang dày đặc phóng lên cao, hóa thành hàng trăm hàng ngàn đạo băng trùy bay nhanh về hướng vừa phát ra công kích. Tiếng rít gió vang lên chói tai giống như là có hàng trăm tên cung thủ sử dụng trường cung cùng bắn một lượt.
Đúng lúc này, một đạo gió lốc màu xanh không hề dự đoán được đột nhiên xuất hiện trên đường đi của đám băng chùy. Từ cường độ mà phán đoán, cơn lốc này không thể nào so sánh với đám băng trùy, nhưng mà tác dụng của nó lại không phải là ngăn cản, mà là làm thay đổi hướng bay của đám băng trùy này. Đây là phong lực, rõ ràng là Hoa Phong đã ra tay.
Lúc này, Mộc Ân đã di chuyển đến cách Băng Phách Thiên Hùng một trăm thước. Chỉ thấy Thể Châu đại biểu cho lực lượng và nhanh nhẹn trên tay phải của hắn đã lóe sáng lên, một cây trường cung to lớn màu đen nhánh đã thành hình. Ngay sau đó, một mũi tên lóng lánh màu vàng kim cũng đã thành hình. Tên được đặt lên dây cung, trong lúc hắn đang dương cung, một màn kỳ dị đột nhiên xuất hiện.

Mộc Ân cũng không phải trực tiếp kéo căng dây cung ra, mà làm một động tác khiến cho cả Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi đều không thể hiểu. Tay phải kéo dây cung không thay đổi, nhưng tay trái cầm thân cung nhanh chóng xoay tròn cây cung màu đen một vòng, cũng chính là ba trăm sáu mươi độ.
Dây cung của cây cung cũng là màu đen, theo sự xoay tròn một vòng, trong nháy mắt cả cái cung lớn cũng đã được kéo căng ra. Chu Duy Thanh thấy rõ ràng, ở chỗ dây cung được kéo ra, nơi ngón tay Mộc Ân chạm vào, đã vặn thành hình dạng một cái đinh ốc, mũi tên được đặt ở trong đó.
Phương pháp bắn tên quái dị như thế lần đầu tiên Chu Duy Thanh và thượng Quan Băng Nhi nhìn thấy. Phải biết rằng dây cung rất cứng, nếu vặn dây cung như thế, ngón tay sẽ chịu sức ép khổng lồ đến cỡ nào? Huống chi, lúc giương cung lên thì mũi tên đã được đặt lên dây cung, bởi vậy khi Mộc Ân bắn tên ra, mũi tên sẽ vừa bay vừa xoay tròn, như vậy làm sao có thể khống chế được hướng bắn? Trong nháy mắt, rất nhiều nghi vấn liền tràn ngập trong lòng Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi, hai người cũng tập trung nhìn chăm chú vào Mộc Ân, xem hắn muốn làm gì.
Trong lúc Mộc Ân dùng phương pháp vặn dây cung để giương cung, từ bốn phương tám hướng khác không ngừng có các mũi tên được bắn về phía Băng Phách Thiên Hùng. Mỗi khi nó muốn lao về một hướng nào đó, ngay lập tức liền bị rất nhiều mũi tên ở phương hướng ngược lại công kích. Kết quả là thân thể khổng lồ của nó cứ xoay lòng vòng tại chỗ, không biết là nên công kích về hướng nào cho phải.
Nhưng mà, Băng Phách Thiên Hùng dù sao cũng là Tông cấp Thiên thú có trí khôn nhất định, hơn xa so với các Thiên thú bình thường khác. Sau khi do dự trong chốc lát, nó đã có lựa chọn, quyết định hướng về một phương hướng để tấn công. Ngay lúc đó, tiếng dây cung của Mộc Ân cũng vang lên.
Đó là một loại thanh âm kỳ dị, không phải là âm thanh do bắn tên gây ra, mà là âm thanh ô ô như lúc có gió lốc xuất hiện. Chu Duy Thanh thấy rõ ràng, mũi tên được Mộc Ân bắn ra, cũng không phải là một mũi tên thẳng tắp, mà là một đoàn hắc quang. Âm thanh ô ô của gió lốc theo mũi tên bay ra cũng càng lúc càng trở nên mãnh liệt.
Oanh... Băng Phách Thiên Hùng đang chuẩn bị lao đi, bị đoàn hắc quang này bắn trúng người, xuất hiện một màn làm cho Chu Duy Thanh phải trợn mắt há hốc mồm.
Lúc trước, bốn gã cường giả của Thiên Cung Doanh từ những phương hướng khác nhau không ngừng bắn tên, cũng không thể làm cho thân thể của Băng Phách Thiên Hùng lắc lư chút nào. Nhưng dưới mũi tên này của Mộc Ân, thân thể của nó bị đụng lui về phía sau mấy bước, hộ thể lam quang trên người rõ ràng đã bị yếu đi rất nhiều. Trong tiếng nổ vang kịch liệt, toàn bộ sự chú ý của Băng Phách Thiên Hùng nhất thời đã bị Mộc Ân hấp dẫn.
Bạo Phá hiệu quả, đây rõ ràng chính là Bạo phá hiệu quả. Cũng là Bạo phá hiệu quả mạnh hơn Phách Vương Cung của mình không chỉ một bậc a! Chu Duy Thanh hoàn toàn có thể khẳng định điểm này.

Rống... Băng Phách Thiên Hùng ngửa mặt lên trời rống giận. Hai cái chân trước đồng thời vỗ, trong tiếng nổ ầm ầm, tuyết đọng liền giống như là sóng biển cuốn về phía Mộc Ân. Chu Duy Thanh thấy rất rõ, ở vị trí mà Băng Phách Thiên Hùng vừa bị Mộc Ân bắn trúng, rõ ràng là có vết máu. Một mũi tên này của lão sư thế nhưng lại khiến cho nó bị thương?
Sau khi bắn ra mũi tên kia, Mộc Ân cũng đã di chuyển, thân thể nhỏ gầy của hắn bổ nhào về phía trước, hết sức tinh xảo di chuyển linh hoạt trong thế giới băng tuyết, cả người cũng đã lặng lẽ biến mất trong băng tuyết. Ngay cả Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi mặc dù chỉ tập trung chú ý đến hắn cũng không thấy rõ là hắn biến mất như thế nào.
Gió tuyết mãnh liệt do Băng Phách Thiên Hùng gây ra đương nhiên là cũng không thể đánh trúng thân thể hắn. Nhưng mà một kích kia của Mộc Ân cũng đã thật sự chọc giận Băng Phách Thiên Hùng, lửa giận trong ánh mắt màu băng lam của nó bạo xuất ra. Thân thể hơi co xuống phía dưới, ngay sau đó đột nhiên phóng lên, thân thể khổng lồ của nó trong băng tuyết thế nhưng mang theo một đạo hư ảnh, trong giây lát đã bay qua khoảng cách trăm thước. Nơi nó đi qua, cây cối lúc trước không bị gió tuyết phá hủy cũng đã bị thân thể của nó đụng cho nát bấy. Đến khi sắp

hết đà xông về phía trước, thân thể của nó đột nhiên đứng thẳng, hai cái chân trước phát ra lam quang chói mắt đánh xuống mặt đất ầm ầm.
Một màn xuất hiện làm cho Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi hít thở không thông. Bị Băng Phách Thiên Hùng đập xuống một cái, kèm theo tiếng nổ ầm ầm, cả vùng đất lấy thân thể của nó làm trung tâm, trong phạm vi đường kính năm mươi mét trên mặt đất, vô số chông băng xuất hiện dày đặc.
Những chông băng này mỗi cái cao gần ba thước, mũi chông cực kỳ sắc bén. Không hề nghi ngờ, nếu như có bất cứ sinh vật nào trong phạm vi này mà nói... sợ rằng trong nháy mắt thân thể sẽ bị đâm thủng.
Đương nhiên, lúc trước Băng Phách Thiên Hùng đã mất đi tung tích của Mộc Ân, nhưng lần phóng về phía trước này của nó, không thể nghi ngờ là trong nháy mắt đã kéo gần lại khoảng cách giữa nó và Mộc Ân. Mục đích của việc phát ra công kích cường hãn có phạm vi bao trùm lớn như vậy, là muốn giết chết Mộc Ân trong một kích. “Quá mãnh liệt”. Trong lòng Chu Duy Thanh thầm kêu một tiếng, Thượng Quan Băng Nhi thì lại bịt kín miệng của mình, sợ mình thất thố phát ra âm thanh.
Trong nháy mắt, những chông băng kia bắn ra lực lượng cường đại, khí tức kinh khủng lúc này lan rộng ra, nhưng vẫn không hề có một dấu vết nào của Mộc Ân. Hiển nhiên là hắn không có bị đánh trúng.
Cùng lúc với Băng Phách thiên Hùng phát ra một kích này, công kích của các cường giả Thiên Cung doanh cũng bắt đầu phát động toàn diện. Từng đoàn hồng quang, từng đạo hắc ảnh phô thiên cái địa nhanh chóng bắn về phía Băng Phách Thiên Hùng. Chỉ có hai mục tiêu, con mắt cùng lỗ tai. Không nghi ngờ chút nào, lấy lực công kích của bọn họ, cũng chỉ có công kích vào hai vị trí này mới có thể đánh chết Băng Phách thiên Hùng.
Băng Phách Thiên Hùng tức giận gầm thét, thân thể khổng lồ đột nhiên quay lại. Nhưng mà, bất kể nó có xoay người như thế nào, những mũi tên kia giống như là có mắt, đều là nhắm vào con mắt và lỗ tai của nó. Cứ như vậy, cho dù Băng Phách Thiên Hùng có màn hào quang kia hộ thể, nhưng thị lực và thích giác của nó cũng bị quấy rầy rất nhiều.

Đúng lúc này, thanh âm ô ô của gió lốc lại vang lên một lần nữa, thừa dịp trong sát na Băng Phách Thiên Hùng đứng thẳng thân thể, mạnh đoàn ô quang mạnh mẽ bắn vào vị trí hạ thể của Băng Phách Thiên Hùng. Trong tiếng nổ vang ầm ầm, thân thể khổng lồ như thế của Băng Phách Thiên Hùng, cũng bị đụng cho lảo đảo một cái.
Một khắc trước Băng Phách Thiên Hùng còn đang rống giận liên tục, nhưng sau khi mũi tên này bắn trúng nó, tiếng rống của nó cũng đột nhiên ngưng hẳn. Nó trợn to hai mắt, làm ra một động tác hết sức giống người, lấy hai tay che lại hạ thể, miệng há to ra giống như là có một cái lông gà thật lớn đang nghẹn trong cuống họng, không hề phát ra được một chút âm thanh nào.
Thượng Quan Băng Nhi trong ngực Chu Duy Thanh khẽ gắt một tiếng, đỏ mặt ngượng ngùng cúi đầu xuống không dám nhìn. Chu Duy Thanh nhưng lại giống như Băng Phách Thiên Hùng kia, mở to hai mắt ra nhìn. Bởi vì hắn bất chợt hiểu ra, lúc trước những cao thủ trong Thiên Cung doanh không ngừng tấn công con mắt và lỗ tai của Băng Phách Thiên Hùng thật ra chỉ là hư chiêu. Mục tiêu chính là muốn nó đem lực phòng ngự tập trung ở trên đầu, mũi tên bất ngờ này của Mộc Ân mới là quan trọng nhất, thế nhưng lại bắn vào vị trí hạ thân kia có lực phòng ngự tương đối yếu kém của Băng Phách Thiên Hùng. Mặc dù mũi tên đã bị chặn lại, nhưng lực va chạm mạnh mẽ cũng đủ để Băng Phách Thiên Hùng thiệt thòi lớn. Hèn mọn, quả thật là quá hèn mọn rồi, thế nhưng lại đi bắn vào vị trí đó của người ta.
Đúng lúc này, Chu Duy Thanh cảm thấy trong ngực mình khẽ chấn động, một cái đầu nhỏ đầy lông xù từ trong ngực mình chui ra, bất mãn kêu lên hai tiếng ô ô. Chính là Phì Miêu Tiểu Bạch Hổ.
Tên tiểu tử này mấy ngày vừa qua rất thèm ngủ, vẫn không chịu ăn bất cứ cái gì. Lúc trước bị Chu Duy Thanh nhét vào trong ngực ngủ say, Chu Duy Thanh lại quên mất là có nó, đem thượng Quan Băng Nhi ôm chặt đương nhiên là đã ép vào nó. Lúc này nó mới tỉnh lại, bất mãn nhô đầu ra, hai chân trước nhỏ bé đáng yêu dùng sức chộp vào bả vai Chu Duy Thanh, hết sức khó khăn bò lên trên. Khi nó trèo lên đến đầu vai Chu Duy Thanh, vừa lúc nhìn thấy hình dạng Băng Phách Thiên Hùng đang lấy hai tay che hạ thể, cũng không biết gọi là bộ dáng gì nữa.
Càng quỷ dị hơn là, công kích của các cường giả Thiên Cung doanh vào giờ khắc này cũng đột nhiên ngừng lại, làm cho không gian trong rừng xuất hiện sự yên lặng ngắn ngủi. “Ngao...” Nếu như miệng của một con gấu có thể phát ra tiếng sói tru, như vậy thì phải thừa nhận bao nhiêu thống khổ mới có thể phát ra được a!
Con Băng Phách Thiên Hùng trước mắt này là như thế. Giằng co trong chốc lát, miệng nó phát ra một tiếng kêu bi thảm. Ngay sau đó, hai mắt vốn màu băng lam của nó liền biến thành đỏ như máu, khí tức vô cùng cuồng bạo trong cơ thể nó trào ra, màu xanh cùng màu lam quang mang, nổ vang ầm ầm phun ra giống như giếng phun. Thân thể của nó giống như một đoàn gió lốc, vô cùng cuồng bạo công kích tất cả mọi thứ xung quanh. Cho dù là đang ở khoảng cách hai trăm thước bên ngoài, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi cũng có thể cảm giác được uy hiếp trí mạng đang hướng về phía mình vọt tới.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện