Thiên Châu Biến

Ngụy Trang Chỉ Hoàn (3)


trước sau


Đường Tiên tiếp tục nói: "Mười giây, đối với các ngươi hiện tại mà nói tuy là rất ngắn ngủi, nhưng trong tương lai, khi mà thực lực của các ngươi đã cường đại, 10 giây ngắn ngủn lại có thể quyết định sinh tử mấy mươi lần, mà loại kỹ năng khống chế càng nhiều là càng có tác dụng phụ trợ lẫn nhau, lúc ngươi đánh với địch nhân quyền chủ động lại càng lớn. Chỉ có khống chế địch nhân, mới có thể dễ dàng giết chết đối thủ. Dù là đối thủ có mạnh hơn đi nữa, nhưng tại trước mặt ngươi hắn thủy chung bị ngươi khống chế. Như vậy, hắn căn bản không có cơ hội hoàn thủ. Hơn nữa, Thiên Châu sư càng cường đại, lực phòng ngự của bản thân càng mạnh, dưới sự khống chế của ngươi, công kích một lần rất khó miểu sát địch nhân. Dưới tình huống như vậy cần phải tiến hành khống chế liên tục. Ngươi nhớ kỹ, trông cậy vào bất kỳ đồng bọn nào cũng không bằng tin cậy chính bản thân mình, vĩnh viễn đừng đem sinh mạng của mình giao trên tay người khác, muốn trở thành một gã cường giả, vậy đầu tiên ngươi nhất định phải học được cách điều khiển bản thân mình."
"Điều khiển bản thân." Châu Suy Thanh nhẩm lại bốn chữ. Lúc này, hắn cảm giác được trong đầu mình một cánh cửa sổ đang được mở ra, “Điều khiển bản thân” bốn chữ này nghe đơn giản, nhưng tựa hồ ẩn chứa vô số ảo diệu.
Đường Tiên đột nhiên khoát tay, một luồng ánh sáng hướng Chu Duy Thanh bay tới, Chu Duy Thanh đưa tay bắt lấy theo phản xạ, chỉ thấy một chiếc nhẫn đen nhánh rơi vào trong tay mình. Nhìn kỹ lại thấy chiếc nhẫn đen nhánh kia không chút sáng bóng, nhìn từ mặt ngoài lại là không chút dị thường.
Trong mắt Đường Tiên tràn ngập trìu mến, vuốt ve mái tóc dài của Thượng Quan Băng Nhi "Tiểu Béo, chiếc nhẫn ngụy trang này xem như là sính lễ hỏi cưới của Băng nhi, ngươi đeo nó trên ngón vô danh của tay trái. Đem Thiên lực quán chú vào trong đó là ngươi có thể đem Biến Thạch Miêu Nhãn ngụy trang thành bất kỳ thuộc tính nào mà ngươi có.
Chu Duy Thanh vui mừng quá đỗi, thứ này đối với người khác mà nói có thể tác dụng không lớn, nhưng đối với hắn mà nói tuyệt đối là cực phẩm, chẳng những có thể tránh được phiền phức khi bị phát hiện biến Thạch Miêu Nhãn, lại càng có thể đánh lừa và dùng thuộc tính khác đến công kích địch nhân để đạt được hiệu quả bất ngờ. Quả thực giống như được đặt làm theo yêu cầu của hắn vậy.

"Bá mẫu, ý nhầm…Mụ mụ, đây là đồ cưới người cho Băng nhi, con đây cũng sẽ không khách khí." Chu Duy Thanh mừng rỡ trực tiếp đeo tại ngón áp út tay trái của mình, trong khi đó Thượng Quan Băng Nhi mặt cười đỏ bừng, ôm lấy cánh tay của mẫu thân thẹn thùng giãy dụa.
Đường Tiên mỉm cười , nói: "Tiểu Béo, ngươi nhớ kỹ rằng nếu có một ngày ta phát hiện ngươi không chung thủy với Băng Nhi thì ta sẽ thu hồi chiếc nhẫn này cùng cái mạng nhỏ của ngươi."
Mặc dù nàng cười cười nói nói, nhưng Chu Duy Thanh trong nháy mắt cũng cảm giác được một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, ngượng ngùng nói không nên lời.
Đường Tiên nói : "Các ngươi ôn chuyện đi, ta về phòng trước." Nói xong, nàng thâm ý liếc mắt nhìn Chu Duy Thanh một cái mới xoay người vào nhà.
Đường Tiên rời đi, Chu Duy Thanh cảm giác rõ ràng dễ chịu hơn rất nhiều, ba lăng xăng chạy đến bên người Thượng Quan Băng Nhi, một tay bế nàng lên. Thượng Quan Băng Nhi kinh hô một tiếng "Mau buông ta xuống, mụ mụ sẽ thấy."
Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: "Mụ mụ cũng đã xác nhận quan hệ của chúng ta, thấy thì thấy có sao đâu^^ Nào, cho lão công hôn một cái."
Thượng Quan Băng Nhi đưa tay chặn môi hắn lại "Đừng! Tiểu Béo, để cho ta dựa vào ngươi một lát được không?"
Chu Duy Thanh lặng đi một chút, ánh mắt cũng dần nhu hòa, để nàng xuống, nhẹ nhàng ôm nàng, đem ý nghĩ cùng những việc phát sinh ở trong hoàng cung nói cho nàng. "Ngươi không cưới công chúa điện hạ liệu có thể qua được cửa bệ hạ cùng Chu Nguyên soái kia sao?" trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần Thượng Quan Băng Nhi rõ ràng lộ ra vài phần lo lắng.
Chu Duy Thanh trầm giọng nói: "Băng nhi, ngươi cứ yên tâm đi. Ta sẽ đem hết khả năng vì đế quốc lập công, bất luận như thế nào ta cũng sẽ không cưới Đế Phù Nhã. Ta thích Băng Nhi, không chỉ là bởi vì Băng Nhi xinh đẹp hơn nàng mà là bởi vì tính lương thiện của ngươi. Trong lòng ta, ngươi luôn là tác phẩm hoàn hảo nhất của tạo hóa. Băng nhi, TA YÊU NGƯƠI”. Đôi lông mi suôn dài cong vuốt của Thượng Quan Băng Nhi khẽ run lên, hai tay nắm thật chặt.

Chu Duy Thanh lưu lại ở trong này ước chừng hai canh giờ, mới lưu luyến rời đi. Trước khi đi, hắn đem mai không gian giới chỉ kia để lại cho Thượng Quan Băng Nhi, lý do rất đơn giản, mấy tháng sau Thượng Quan Băng Nhi phải tự mình đi Phỉ Lệ đế quốc, có Đại Hoàng, Nhị Hoàng bảo hộ, hắn có thể yên tâm.
Rời khỏi nhà của Thượng Quan Băng Nhi, Chu Duy Thanh về nhà cáo biệt mẫu thân, chuẩn bị ít hành trang, Hắc Thần cung sau lưng của mình, rời đi Thiên Cung thành, thẳng hướng Phỉ Lệ đế quốc mà đi.
Tu vi hiện tại của Chu Duy Thanh xưa đâu bằng nay, ngoại trừ Thiên Cung thành, đã đả thông mười một cái tử huyệt, toàn thân vận chuyển, mười một luồng lốc xoáy tham lam hấp thu thiên địa linh khí trong không khí bổ sung cho bản thân, chui vào Tinh Thần sâm lâm, chọn con đường gần nhất mà đi. Hiện tại, Bất Tử Thần Công tầng thứ hai của hắn hiện tại sắp đột phá sáu tử huyệt.
Bất Tử Thần Công tầng thứ hai tổng cộng có tám cái tử huyệt, trước mắt Chu Duy Thanh đã đột phá theo thứ tự là: huyệt Phế Du cách vị trí đốt sống thứ ba một tấc rưỡi, huyệt Quyết Âm cách vị trí đốt sống thứ tư một tấc rưỡi, huyệt Tâm Du cách vị trí đốt sống thứ năm một tấc rưỡi, huyệt Thận Du cách vị trí đốt sống thứ hai một tấc rưỡi.
Huyệt Mệnh Môn, ở tại vị trí cách đốt sống thứ hai ba

tấc. So sánh với việc đột phá năm tử huyệt của phần đầu tiên, việc đột phá tử huyệt của phần thứ hai này càng thêm khó khăn, mỗi một huyệt đều có thể đưa người vào chỗ chết trong nháy mắt, thời gian hai năm qua mau, nhìn Chu Duy Thanh có vẻ như đột phá vô cùng mau, tu vi Thiên lực cũng gần bằng Thượng Quan Băng Nhi rồi nhưng mỗi một lần đột phá tử huyệt đều là thoát chết trong gang tấc Có những lúc cảm giác đau đến chết đi sống lại, thậm chí làm hắn nhiều lúc nghĩ rằng chết đi cho xong nợ. May mắn, mỗi lần hắn phá huyệt như vậy, bên cạnh hắn đều có Thượng Quan Băng Nhi làm bạn. Có lúc Thượng Quan Băng Nhi đem cánh tay của mình nhét vào trong miệng hắn để tránh việc hắn có thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, đến nay dấu răng vẫn còn in trên cánh tay nàng.
Sự đơn giản nhưng hiệu quả của Bất Tử Thần Công cùng với thống khổ mà nó mang lại là tỉ lệ thuận với nhau, mười một tử huyệt đồng thời vận chuyển, tốc độ tu luyện hiện tại của Chu Duy Thanh so với trước kia nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, theo Thiên lực trong cơ thể càng ngày càng khổng lồ, tốc độ tu luyện của hắn lại tuyệt không chậm hơn so với trước kia. Chỗ tốt lớn nhất chính là tốc độ khôi phục Thiên lực. Dựa theo khả năng dẻo dai trong chiến đấu mà nói, hiện tại hắn tuyệt không kém hơn Lão sư Mộc Ân có tu vi Thiên lực đã đạt tới đệ ngũ trọng Thiên Thần lực, như vậy đủ biết được Bất Tử Thần Công lợi hại đến mức nào.
Hơn nữa, theo số lượng tử huyệt đả thông gia tăng, hiệu quả phòng ngự của bất tử Thần Cương cũng tăng theo, chỉ cần có công kích đánh lên người hắn, lập tức sẽ tự hành phát động phòng hộ, tên bắn bình thường căn bản đừng nghĩ bắn lủng tầng da dầy này của hắn."
“Phì Miêu, ta hỏi ngươi cuối cùng là có lớn lên hay không để còn chở chủ nhân của ngươi a?" Chu Duy Thanh một mặt chạy nhanh trong rừng rậm, một mặt nhéo cái lổ tai của Tiểu Bạch Hổ đang thư thả nằm trọng lòng ngực của mình."Ô ô." Phì miêu hừ hừ hai tiếng, không thèm để ý đến hắn, hai mắt vẫn nhắm lại như trước. Bộ dạng rất là hưởng thụ.
Chu Duy Thanh không khỏi chán nản "tiểu tử này, rõ ràng là có thể biến to hóa nhỏ, hiện tại lại không có người ngoài, ngươi còn không mau hầu hạ chủ nhân của ngươi? Hơn hai năm rồi, ngươi ăn của ta uống của ta, còn bắt bản đại gia mỗi ngày ngủ cùng ngươi, ngươi còn đối xửa lạnh nhạt với ta, có tin Lão Tử đánh ngươi hay không? Ngươi nhìn Đại Hoàng, Nhị Hoàng đều có thể làm tọa kỵ để cưỡi, ngươi thậm chí còn không bằng chúng nó."
Vừa nghe lời này, phì miêu nhất thời mở mắt, phẫn nộ gầm nhẹ hai tiếng, tựa hồ muốn nói, ngươi dám so sánh ta cùng hai con Bổn Hùng kia?

Chu Duy Thanh là không có cách nào, từ sau lần nó cứu mạng đám người mình thì chưa từng thấy nó biến to qua, mà nói nó ăn của mình, uống của mình quả thật có chút đuối lý. Hai năm này, nó chưa từng ăn uống, ngược lại lông mao càng ngày càng sáng mượt, hơn nữa Chu Duy Thanh hiện tại cũng đã hoàn toàn quen việc có nó bên cạnh, thỉnh thoảng đùa đùa với nó, đó âu cũng là một niềm vui.
Dưới tốc độ nhanh nhất, Chu Duy Thanh đã theo lối cũ tới được Phi Đà thành, lúc trước sau khi hắn đi vào Thiên Cung doanh, cùng Hô Duyên Ngạo Bác thư từ tới lui, đem tình huống của mình nói cho vị lão sư này, bớt đi Hô Duyên Ngạo Bác còn tưởng rằng hắn đang trong quân doanh. Vào Phi Đà thành, Chu Duy Thanh trực tiếp tìm Hô Duyên Ngạo Bác, không đợi hắn gõ cửa, chợt nghe bên trong đột nhiên truyền đến một trận cười to kiêu ngạo.
"Ha ha, ha ha ha ha, Lão Tử khổ cực hai năm, rốt cục cũng hoàn thành rồi, ai nói chỉ có Ngưng Hình sư cấp Tông Sư mới có thể chế tác lỗ tương khảm, Lão Tử đây chẳng phải cũng đã làm được rồi sao? Oa ha ha, nếu Lão Tử là Thiên Châu sư, đã sớm trở thành Ngưng Hình sư cấp Tông sư." " Lão già Hô Duyên, ngươi thật sự thành công à?" Một thanh âm khác cũng kích động vang lên.
"Đúng vậy! Hai năm qua, lão phu cuối cùng cũng thành công. Chế tác loại đồ chơi này so với Ngưng Hình quyển trục quả là tốn sức hơn nhiều."
Chu Duy Thanh đưa tay lên cửa gõ vài cái, trong lòng thầm nghĩ, vị Lão sư Hô Duyên này đến tột cùng là đang àm cái gì, cư nhiên lại hưng phấn như vậy. Thời gian hai năm làm ngưng hình Quyển Trục? Vậy cũng là đồ tốt a! Chẳng lẽ là chuẩn bị cho ta? Hắc hắc."Không thấy được tấm biển trước cửa sao?" âm thanh của Hô Duyên Ngạo Bác từ bên trong truyền đến có chút không kiên nhẫn.
Chu Duy Thanh lúc này mới nhìn đến, tại bên cạnh viện môn lộ ra một tấm bảng nhỏ, trên đó viết: “xin miễn mua ngưng hình Quyển Trục”. "Hô Duyên Lão sư, là ta, Chu Duy Thanh." Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể quát to một tiếng.
Nói cũng kỳ quái, hắn vừa gọi như vậy, bên trong nháy mắt trở nên an tĩnh lại, khoảng vài giây sau, viện môn mở ra Hô Duyên Ngạo Bác cùng Phong Vũ hai người khuôn mặt giật mình. Hô Duyên Ngạo Bác nhìn hắn trợn mắt "Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi biết xem trước tương lai?"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện