Thiên Châu Biến

Không được thần phục, ta sẽ nuôi các ngươi (3)


trước sau


Trong đám tân sinh bình dân, đại đa số vẫn còn có chút không thể tin, chuyện Đinh Thần bị thương nặng như vậy lại có thể dễ dàng trôi qua như vậy? Thế nhưng học viện lại không truy cứu? Mà trong học viện này, người có chút thông minh liền dễ dàng nhận ra được Chu Duy Thanh hẳn không phải là người thường, người này có lẽ là người điên, nhưng cũng là kẻ điên có lý trí. Bất luận hắn tại sao lại làm như vậy, nhưng ít ra đối với tất cả mọi người đều có lợi.
Dưới tình huống như vậy, làm gì có người nào phản đối hắn làm lớp trưởng?
Nhưng lại vào đúng lúc này, một âm thanh không hài hòa đột nhiên xuất hiện: “ Ngươi nghĩ làm lớp trưởng, ta đã đồng ý ư?”
Cái âm thanh này mềm mại dễ nghe, lại còn mang theo vài phần mị hoặc, ánh mắt của mọi người cơ hồ cũng bị nó hấp dẫn qua bên kia.
Từ lúc đầu cho tới bây giờ, Chu Duy Thanh một mực làm mưa làm gió thủy chung đều có một loại cảm giác nắm giữ tất cả trong tay. Nhưng khi hắn nghe thấy âm thanh này vang lên, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, hơn nữa lại trở nên rất khó coi.
Minh Hoa cười xinh đẹp đứng ở nơi đó, các vết thương khó coi hôm qua trên khuôn mặt của nàng đã hoàn toàn biến mất, nụ cười hồng thuận, tiên diễm ướt át, sóng mắt lưu chuyển, vẻ đẹp khiến người khác kinh tâm động phách. Nhưng đây vẫn không phải là nguyên nhân khiến Chu Duy Thanh biến sắc, sắc mặt hắn sở dĩ trở nên khó coi là bởi vì lúc này Minh Hoa mặc một thân trường bào màu đen tượng trưng cho thân phận lão sư trong học viện. Trong ánh mắt của nàng còn mang theo thêm vài phần đùa cợt.

“ Ân? Ngưng Hình sư tiên sinh của chúng ta tại sao không thấy nói chuyện? Ngươi không phải muốn làm lớp trưởng sao?”
Chu Duy Thanh cười khổ hỏi: “ Sẽ không trùng hợp như thế chứ? Ngươi đúng là chủ nhiệm của lớp chúng ta sao?”
Vẻ mặt Minh Hoa nhu mì mỉm cười nói: “ Thật là ngượng quá, lại có thể xảo hợp như vậy, ta vừa vặn mới nhậm chức tại ban tân sinh bình dân. Các vị đồng học tốt a, ta tên là Minh Hoa, sau này ta chính là chủ nhiệm của lớp học viên bình dân chúng ta. Hi vọng mọi người có thể trang thủ hảo hảo học tập kiến thức quân sự, tương lai có thể trở thành một gã thống soái ưu tú.”
Thời điểm Chu Duy Thanh nhìn thấy Minh Hoa một thân trường bào màu đen cũng đã ý thức được không ổn. Nhưng chuyện hắn lo lắng nhất cũng đã xảy ra. Mặc cho hắn giảo hoạt đi nữa, cũng không làm sao nghĩ đến Minh Hoa trẻ tuổi như vậy thế nhưng đã trở thành lão sư học viện mà không phải là học viên, hơn nữa còn chính là lão sư ban của hắn. Sau này còn có thể sống tốt nữa không? Ngày hôm qua mới vừa còn đánh người ta một trận, hơn nữa còn là gần mất mạng.
Bất đắc dĩ, Chu Duy Thanh chỉ có thể xám xịt ngồi xuống, ý niệm trong đầu liên chuyển, suy nghĩ đối sách.
Nhưng ai biết Minh Hoa lại nói chuyện khôn khéo, uyển chuyên. Ngoại trừ Chu Duy Thanh, còn tuyệt đại đa số học viên khác đều bị hấp dẫn, chú ý đến tình huống nàng mỉm cười nói: “ Mới vừa rồi biểu hiện của Chu Duy Thanh đồng học ta thấy cũng được. Ta cho rằng hắn nói rất đúng, làm một người đầu tiên phải có khí cốt, sống trên đời phải lưng phải thẳng thắn. Bất luận mới vừa rồi hắn có những hành động chính xác hay không, nhưng ít nhất hắn đã làm cho ban chúng ta càng thêm đoàn kết. Cho nên ta cho là để hắn tạm thời nắm giữ chức lớp trưởng cũng không phải là không thể. Dĩ nhiên, sau khi buổi tựu trường kết thúc, chúng ta còn phải công chính tiến hành thống nhất lựa chọn.”
Nghe lời của nàng, Chu Duy Thanh cũng không khỏi kinh ngạc, hắn rất kì quái tại sao Minh Hoa không nhân cơ hội này chén ép mình.
Minh Hoa đã đi thẳng đến khu dành cho lão sư rồi ngồi xuống. Mà bên kia, mấy ban niên trưởng học viên bình dân thấy Minh Hoa xuất hiện, giống như không khác gì thấy quỷ.
Da mặt Tang Lãng lại co quắp thêm lần nữa, lẩm bẩm tự nhủ: “ Xem ra, lần này quý tộc không thể lôi kéo bất kỳ người nào từ trong học viên bình dân rồi. Minh Giới Chi Hoa còn hơn cả tên tiểu tử biến thái kia nữa. Sau này, học viện sợ rằng sẽ rất náo nhiệt.”
Trải qua phen nháo kích lúc trước, buổi tựu trường cuối cùng cũng đã bắt đầu. Chu Duy Thanh rõ ràng thấy, vị lão sư chủ nhiệm Tiêu Thệ đã đi lên bục chủ tịch, từ cửa hông lễ đường bên kia sảnh khách quý cũng đi tới mấy người. Cộng them Tiêu Thệ nữa tổng cộng là bốn vị.
Hấp dẫn Chu Duy Thanh chú ý nhất chính là vị ngồi ngay ngắn ở chủ vị. Người này vóc dáng thon dài, cũng mặc một thân trường bào lão sư màu đen. Cùng người khác bất đồng chính là, trên trường bào của nàng có từng đạo kim tuyến là trang sức, một đầu tóc dài màu đen cuồn cuộn nổi lên, dùng một cái vòng vàng bó lại chỉnh tề ở phía sau ót. Dung nhan tuyệt sắc mang theo tia mỉm cười như có như không. Vị trí chếch lên phía ngực một chút rõ ràng chính là một mai quốc huy hình thập tự màu vàng kim lớn cỡ lòng bàn tay của Phỉ Lệ đế quốc: huy chương Thập Tự Nhuyễn Kiếm. Bất đồng chính là, tại chính giữa huy chương có một khỏa Tinh Quang Hồng Bảo Thạch sáng chói.

Mặc dù khoảng cách từ dưới lên trên đài không gần, nhưng Chu Duy Thanh lại có thể cảm giác được rõ ràng cái ung dung quý phái vô hình đập thẳng vào mặt. Từ trong ra ngoài, cao quý hoàn toàn bày ra bên ngoài một cách tự nhiên, mà hắn chưa bao giờ thấy qua trên người khác. Cho dù là trong hoàng thất của Thiên Cung đế quốc, hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua người có thể so sánh với người trước mắt.
Ngoại trừ vị nữ tử này, trong ba người kia, Tiểu Thệ chính là người nhỏ tuổi nhất, hai vị khác cũng đã là lão già tóc hoa râm, trên áo bào của bọn họ còn có trang sức viền vàng, nhưng lại ít hơn một mai huy chương Thập Tự Nhuyễn Kiếm. Mà uy thế uy nghiêm của bọn họ cũng chỉ làm nền cho cô gái cao quý kia thôi.
Cùng lúc mấy người này đến, cả trong lễ đường nhất thời yên tĩnh lại. Tiêu Thệ ngồi sang bên vị trí đầu tiên, trầm giọng nói: “

Buổi lễ tựu trường bắt đầu. Cho một tràng pháo tay nhiệt liệt chào mừng Thải Thải viện trưởng cùng hai phó viện trưởng Hình Thiên Ý cùng Tằng Tốn đến dự buổi lễ tựu trưởng của chúng ta.”
Nhất thời, tiếng vỗ tay như sấm động. Ba vị viện trưởng ngồi vị trí chủ tịch trên đài đồng thời đứng dậy, khẽ đưa tay ý bảo yên lặng.
Viện trưởng? cô nàng kia thế nhưng lại là viện trưởng? Mặc dù lúc trước Chu Duy Thanh cũng mơ hồ đoán được một chút, nhưng thời điểm sự thật hiện ra trước mắt hắn vẫn có chút không dám tin.
Đường đường là Học viện quân sự của Phỉ Lệ hoàng gia thế nhưng lại dùng một mỹ nữ trẻ tuổi như vậy làm viện trưởng. Mặc dù chuyện này hắn cũng rất tán thành nhưng chuyện này rõ ràng là có chút không đáng tin a! Chẳng lẽ trong chuyện này có cái gì huyền bí hay sao?
Thời điểm trong lòng Chu Duy Thanh đang vô cùng nghi ngờ, thì âm thanh Khấu Duệ ghé sát vào tai hắn vang lên: “ Lão Đại, viện trưởng của chúng ta là một vị có tài năng vô cùng. Ta nghe nói, nàng ngồi vào được vị trí viện trưởng này tất cả cũng là dựa vào một thân tài học chân thực. Ngươi không nên nhìn vào vẻ ngoài nhu nhược của nàng, nhưng trên thực tế, Ở quân giới Phỉ Lệ hoàng gia lại nổi danh là Thiết Nương Tử phó Thống soái quân bộ đế quốc. Nguyên nhân cũng là bởi vì nàng là phái nữ, hơn nữa còn là muội muội duy nhất của Đương kim hoàng đế bệ hạ Phỉ Lệ đế quốc, năm nay đã ba mươi lăm tuổi, nhưng vẫn chưa lập gia đình.”
Nghe nói nàng cùng Phỉ Lệ thần tướng Minh Dục tướng quân là tình lữ, chẳng qua là không biết tại sao qua nhiều năm như vậy còn chưa có kết quả gì?
Nghe xong lời của Khấu Duệ, Chu Duy Thanh không khỏi a tai cười một tiếng: “ Ngươi cũng là một mật thám a!”
Khấu Duệ cười hắc hắc nói: “ Nguyên lai thời điểm ta học tập ở trung đẳng học viện quân sự, vốn là thiên về tình báo học. Chiến tranh vốn lấy tình báo cùng trinh thám là đầu, tình báo ưu tú chính là pháp bảo khắc chế địch nhân.”
Chu Duy Thanh cười nói: “ Nếu tương lai ta có thể làm tướng quân, nhưng chính là tình báo của ta.”

Bọn họ ở dưới thấp giọng trò chuyện, buổi lễ tựu trường đã chính thức bắt đầu. Cái này gọi là buổi lễ tựu trường nhưng thật ra chính là mấy vị đầu não của học viện nói chuyện tổng kết thành tựu học viện, triển vọng năm sau. Vừa nghe mấy câu, Chu Duy Thanh đã có chút buồn ngủ rồi. Trong cả buổi lễ, hắn nhớ được duy nhất chính là âm thanh của Thải Thải viện trưởng rất êm tai. Mà Thượng Quan Băng Nhi ngồi bên cạnh hắn lại nghe rất tận tình, lần này nàng có thể thi vào Phỉ Lệ hoàng gia Học viện quân sự nên nàng hết sức quý trọng. Ban đầu làm doing trưởng có chút bó chân bó tay càng làm cho nàng đối với kiến thức quân sự vô cùng khao khát.
Thời điểm diễn ra buổi lễ tựu trường, ở cách Học viện không xa, Thác Ấn cung Phỉ Lệ đế quốc cũng nghênh đón một vị khách nhân đặc thù.
Một nữ tử đứng trước Thác Ấn cung, yên lặng chăm chú nhìn vào kiến trúc cao lớn phía trước. Mặc dù, nàng chỉ đứng yên nơi đó, nhưng xung quanh thân thể nàng lại tựa hồ như có một loại khí tức đặc thù, có thể hấp dẫn tất cả các sinh vật xung quanh chú ý. Đó là một loại khí tức có thể làm cho xuân phong tuyết tan, làm cho con người ta không thể nào sinh ra bất kỳ tà niệm gì. Phảng phất như chỉ cần nhìn nàng cũng giống như là đối diện với ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Nữ tử này lấy lụa mỏng che mặt, che lại dung nhan của mình nên nhìn không ra bao nhiêu tuổi. Nhưng nàng lại có một đầu tóc trắng cùng người khác bất đồng. Đó cũng không phải là già nua, mà chính là một đầu tóc trắng xóa sáng bóng mà không có bất kỳ gì khác. Mỗi cọng đều giống như có sinh mạng, lóng ánh oánh nhuận sáng bóng, phảng phất như do bạch ngọc kéo dài mà thành. Ở hai bên trán nàng, có một luồng tóc màu lam đậm khác thường, làm cho một thân màu trắng nguyên bản tăng them vài phần sinh động.
Màu mắt của nàng chính là màu tím đậm, ánh mắt nhu hòa nhưng vẫn rung động lòng người như cũ, dường như toàn bộ quang thải trong thiên địa bị nàng hấp thu hết thảy. Thân thể mềm mại thon dài không có nửa phần khí tức nhân gian khói lửa, chậm rãi đi về phía trước, bước lên bậc thang Thác Ấn cung.
Nàng mới vừa vặn bước lên bậc thang Thác Ấn cung lập tức đã bị đám kim giáp hộ vệ chú ý tới, nhưng bọn họ đều do dự một chút, bốn người thông minh tiến lên tiếp đón. Giờ khắc này, trong lòng bọn họ cũng có một cảm giác kỳ dị, muốn kiểm tra bản mạng châu của nữ tử tóc trắng này quả thật chính là chê cười, vị này nhất định là Thiên Châu sư.
Không đợi hắn mở miệng, nữ tử tóc trắng kia đã lộ ra tay phải của mình, năm ngón tay thon dài tinh tế óng ánh hiện ra. Một vòng bạch sắc quang vựng nhàn nhạt lấp lóe, trên cổ tay trắng muốt mà mảnh khảnh của nàng, sáu khỏa băng vụ lượn lờ chính là Tinh thuần Băng Chủng Thể Châu lặng lẽ hiện lên.
Con ngươi kim giác hộ vệ co rút lại, cực kỳ cung kính nói: “ Thượng vị Thiên tôn các hạ tôn kinh, mời vào.”
Nữ tử tóc trắng chỉ hơi hơi dẫn thủ, cũng không nói lời nào, tựa hồ bước từng bước cũng đã vượt qua bọn họ đi vào bên trong Thác Ấn cung.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện