Thiên Châu Biến

Khiêu chiến Thượng vị thiên Tông (2)


trước sau


Làm sao có thể như vậy? Hắn còn cách mình ngoài mấy trăm thước a! Lúc này, sự khiếp sợ của Chu Duy Thanh đã lên đến cực điểm, thân hình đang trên không miễn cưỡng hồi chuyển xoay người lại. Mắt thấy Minh Vũ đã bằng tốc độ như tia chớp hướng về phía mình phóng đến. Mà cỗ cường đại hấp lực đang bao phủ mình lại xuất phát từ một đóa hoa lớn màu đỏ.
Đồng dạng là Minh Giới Chi Hoa, nhưng Minh Giới Chi Hoa của Minh Vũ so với Minh Hoa còn cường đại hơn gấp mười gấp trăm lần. Chu Duy Thanh vẫn đang bị hấp lực khủng khiếp của nó kéo mạnh về phía sau, không thể chống cự được. Nếu tình trạng vẫn như thế, chỉ cần thời gian một lần hô hấp, Minh Vũ chắc chắn sẽ đuổi kịp Chu Duy Thanh, bắt hắn trở lại.
Ngay sau đó, Chu Duy Thanh cuối cùng cũng phải xuất ra toàn bộ thực lực, tay trái phách mạnh về phía sau, “Bá…” một tiếng rít chói tai xé rách không khí vang lên, cùng một đạo ngân quang chói mắt bay vụt ra. Đó chính là kỹ năng Không Gian Cát Liệt!
Không Gian Cát Liệt xuất ra đã tạo ra hiệu quả ngăn chặn không thể nghĩ được, bởi vì thực lực chênh lệch giữa hai bên quá lớn, tuy rằng không thể hoàn toàn thôn phệ hấp lực của Minh Hoa Chi Giới nhưng cũng hấp thu được đại bộ phận. Cùng lúc này, Chu Duy Thanh cũng thi triển ra một kỹ năng không gian khác, Không Gian Bình Di, lập tức mang thân thể hắn truyền tống xa mười thước. Sau khi thực lực đạt đến Tam châu cấp bậc, Không Gian Bình Di đã nâng cao cự li truyền tống từ ba thước lên đến mười thước, mà thời gian giữa hai lần thi triển cũng ngắn hơn rất nhiều.
Không chỉ thi trển hai kỹ năng trên, ngay lúc xuất ra Không Gian Bình Di, trên cổ tay đã hiện ra băng vụ Thể Châu, quang mang đại phóng, tràn ngập băng khí, trong tay hắn cũng đã xuất hiện Phách Vương Cung.
Sở dĩ phải phóng thích Phách Vương Cung, bởi vì Chu Duy Thanh biết rằng nếu chỉ đơn thuần là đào tẩu, hắn dựa vào những kỹ năng kia là không có khả năng. Chỉ có thể liên tục xuất ra Ngưng hình sáo trang, hắn mới có một phần cơ hội.

Chân phải đạp mạnh vào không khí phát ra tiếng nổ ầm ầm, Chu Duy Thanh quay lại, toàn lực phóng về hướng tường thành, cùng lúc đó Phách Vương Cung đã bắn ra, thân hình xoay nửa vòng, Phách Vương Cung trong tay trái xoay tròn một vòng , kia thiên lực hoàn toàn ngưng tụ thành dây cung cũng theo đó mà quấn quanh một vòng, một tên bằng Thái hợp kim đã cài trên dây phát ra, “Vút…” một tiếng thoát ra ngoài.
Lúc này Chu Duy Thanh xuất ra một tiễn, chính là tuyệt học giữ nhà của Mộc Ân, Ninh Huyền Pháp (phương pháp vặn xoắn dây cung). Dựa vào hình thái biến hóa của dây cung, lực vặn xoắn càng lớn, hiệu ứng đinh ốc với sức kéo dây cung lớn hơn nữa, phóng ra tối cường công kích.
Thực lực của Mộc Ân chẳng qua chỉ có tu vi Lục châu Thể Châu Sư, nhưng có thể dựa vào Ninh Huyền Pháp đánh trọng thương Tông cấp Thiên thú, có thể thấy tiễn pháp này có bao nhiêu lợi hại. Huống chi, thực lực của Chu Duy Thanh tuy không bằng lão sư của hắn nhưng sức mạnh thân thể thì hơn Mộc Ân rất nhiều.
Hơn nữa, lúc này hắn đang sử dụng chính là Lực lượng hình Thiên Châu Sư, có tác dụng đối với Phách Vương Cung tốt hơn nhiều.
Dùng Ninh Huyền Pháp phát ra một tiễn, cộng với lực lượng bản thân là bạo phá, thêm vào đó, đặc tính của Phách Vương cung cũng là bạo phá. Dưới tác dụng của song trọng bạo phá, lực bắn đã tăng lên theo cấp số nhân. Đừng quên rằng, hiện nay Chu Duy Thanh đã không còn là một gã Thiên châu chiến sĩ nữa mà đã trở thành một vị Thiên Châu Cung tiễn thủ. Trên tay có cung, mới chính là lúc hắn mạnh nhất! Trải qua thiên chuy bách luyện, cho dù là tác dụng của Song Tử Đại Lực Thần Chùy cũng không bằng được.
Minh Vũ, khi đã dám cho Chu Duy Thanh chạy trước, tự nhiên hắn nắm chắc có thể bắt trở lại. Lấy tu vi của hắn, nếu để Chu Duy Thanh có thể chạy vào trong thành, đó chính là một sự chê cười.
Mắt thấy hấp lực do Minh Giới Chi Hoa sinh ra đã có hiệu quả, trong khoảnh khắc chớp mắt bản thân đã có thể tiến vào phạm vi ba mươi thước gần Chu Duy Thanh, Minh Vũ đã nắm chắc đã làm cho Chu Duy Thanh mất đi năng lực phản kháng.
Nhưng trong thời điểm hắn nghĩ đã chắc mẩm, Chu Duy Thanh bất ngờ xuất ra Không Gian Cát Liệt, làm cho hắn lắp bắp kinh hãi. Nghe nữ nhi nói lại là một chuyện, nhưng chân chính chứng kiến tận mắt lại là một chuyện khác. Kiến thức của Minh Vũ so với Minh Hoa còn rộng hơn biết bao nhiêu lần, Minh Hoa có thể không nhận biết kỹ năng này,nhưng Minh Vũ thì biết rất rõ.
“Ngân Hoàng Thiên Nhĩ Không Gian Cát Liệt! Làm sao có thể? Tu vi của hắn chỉ mới thế này bằng cách nào hắn có thể thác ấn thành công kỹ năng cường đại này trên người của Ngân Hoàng Thiên Nhĩ.” Minh Vũ đến lúc này đã thật sự chấn kinh rồi! Ngân Hoàng Thiên Nhĩ là cái gì? Đó chính là Vương cấp thiên thú a! Dù có là Không Gian thuộc tính Thiên Châu sư trên cấp hắn, cũng không có khả năng thác ấn thành công trên thân thể của Ngân Hoàng Thiên Nhĩ.”
Thiên thú từ Tông cấp đến Vương cấp cũng giống như đệ tử từ Tông cấp đến Vương cấp, đồng dạng cũng là được tăng mạnh về chất. Vô số Thiên Châu Sư và thiên thú cũng như nhau bị đạo lý này khống chế. Luận về kiến thức, Minh Vũ từ trước đến giờ cũng chưa hề được nghe nói Thiên Châu Sư dưới Vương cấp có khả năng thác ấn thành công Vương cấp thiên thú a! Cửa ải này, tuyệt đối là không có khả năng vượt qua!
Hơn nữa, Minh Vũ khẳng định nếu mình không nhìn lầm, đây chính là kỹ năng Không Gian Cát Liệt của Ngân Hoàng Thiên Nhĩ! Đồng thời, hắn cũng biết, chỉ có thể tại Thác Ấn Cung mới có khả năng bắt được một đầu Ngân Hoàng Thiên Nhĩ, vì chỉ có Thác Ấn Cung mới có khả năng cường đại như vậy.

Tuy trong lòng sinh ra ý tưởng phức tạp, kinh nghi bất định, tốc độ của Minh Vũ cũng không như thế mà bị chậm lại, dù Minh Hoa Chi Giới không sinh ra tác dụng, dựa vào tu vi Cửu châu, hắn cũng nắm chắc sẽ bắt được Chu Duy Thanh trước khi hắn chạy đến đầu tường thành.
Cũng là phía sau, Chu Duy Thanh dùng Phách Vương Cung bắn ra một mũi tên

kia đã bay đến.
Cảm thán một tiếng, Minh Vũ đối mặt với lực công kích như nước biển sôi trào, cấp tốc luân chuyển của Chu Duy Thanh cũng rất kinh ngạc. Dù cho ở đẳng cấp của hắn, cũng không dám để cho một tiễn này bắn vào người, nhất định sẽ bị tổn thương.
Đang ở không trung, Minh Vũ phẩy nhẹ cổ tay tạo thành một thủ thế, nhẹ nhàng đón tiếp một tiễn bắn tới này. Cùng lúc đó, bạch quang chói mắt nhanh chóng bạo phát ra, cứng rắn bao phủ hoàn toàn thân tiễn.
Không thể nghi ngờ, bằng vào cung tên, Chu Duy Thanh hoàn toàn không có khả năng tạo uy hiếp đối với Minh Vũ. Nhưng một màn quỷ dị xảy ra, không ngờ tốc độ của Minh Vũ thoáng bị chậm lại, mặc dù vẫn nhanh chóng hướng về phía trước, nhưng so với tốc độ ban đầu của hắn thì lại khác nhau một trời một vực.
Chuyện gì đã xảy ra? Sắc mặt của Minh Vũ lần đầu tiên xuất hiện biến hóa rõ rệt, sai lầm, kinh dị, thậm chí còn mang theo vài phần sợ hãi. Hắn cũng nhìn ra một tên vừa rồi có tuy uy lực mạnh mẽ, nhưng dựa vào tu vi Thiên lực đỉnh phong của mình có thể nhẹ nhàng hóa giải. Nhưng sau khoảnh khách tiễn này nổ tung, tốc độ của mình lại bị giảm đi rõ rệt một cách quỷ dị, trở nên vô cùng chậm chạp. Hơn nữa, hắn làm cách nào làm cho Thiên lực cùng Sinh mệnh lực trong Ý châu của mình phát ra đều không thể hoàn toàn chậm rãi hóa giải, còn giằng co được trong thời gian ba giây?
Ba giây, nhìn thì rất ngắn nhưng tại thời điểm nào đó cũng trở nên quá dài. Ví dụ như hiện tại.
Sau một tiễn đó, Chu Duy Thanh cũng không bị hút về phía Minh Vũ, hắn xoay người, chân phải đạp mạnh vào vách tường, mạnh mẽ bắn người lên, sau ba giây thời gian, hắn nhanh như thiểm điện đã xuất hiện trên đầu tường, thậm chí còn kịp hướng đến Minh Vũ chắp tay chào tạm biệt. Lúc này, hắn mới từ đầu tường đi, thậm chí miệng còn hú lên một tiếng quái dị, làm kinh động tất cả binh lính thủ hộ trên tường thành, tạo nên một mảnh hỗn loạn. Không thể nghi ngờ, càng loạn thì hắn càng có nhiều cơ hội chạy thoát.
Ngay sau ba giây ngắn ngủi đó, Minh Vũ cũng đã dừng lại trong Phỉ Lệ Thành. Lúc này, sắc mặt của hắn cũng trở nên rất khó coi, hắn cũng không rõ trước đó Chu Duy Thanh thi triển ra cái gì mà không ngờ lại có thể làm tốc độ của mình chậm mất ba giây. So sánh chênh lệch về tu vi giữa hai người, loại sự tình như thế này vốn là không có khả năng phát sinh.
Vừa tiến vào Phỉ Lệ Thành, Chu Duy Thanh cũng không dừng lại chút nào, lập tức tiếp tục bỏ chạy. Hắn lúc này có một suy nghĩ là làm cách nào có thể mang Thượng Quan Băng Nhi bỏ trốn khỏi Phỉ Lệ Thành. Là đệ tử, đã gây ra sự tình như vậy, hắn đã không còn khả năng ở lại Phỉ Lệ Học viện Quân sự Hoàng Gia tiếp tục giỡn mặt nữa. Huống chi, lúc nào cũng có thể gặp tai ương ngập đầu.
Đột nhiên, Chu Duy Thanh chợt dừng hẳn lại. Bởi vì, cách hắn không xa, một đạo nhân ảnh hiện ra rõ ràng dưới ánh trăng, dường như đứng đó đã lâu. Đó không phải là Minh Vũ sao!

Lúc này, Minh Vũ đứng đó, mày cau lại, ánh mắt không ngừng lóe lên, dường như trong nội tâm đang phải đấu tranh chuyện gì.
Chu Duy Thanh trong khoảnh khắc này chợt trở nên nghiêm túc, nhe răng ra cười, “Tiền bối, nhanh như vậy đã gặp được ngài. Xin ngài yên tâm, tuy rằng tuổi của ta còn nhỏ, thực lực còn xa mới bằng ngài, nhưng là người đã hứa thì tuyệt đối giữ lời, tuyệt không bao giờ tiết lộ điểm nào về Thiên Tà Giáo. Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, đây mới là lời nói của hảo hán tử!”
Minh Vũ chợt thở dài một hơi. “Đủ rồi, đáng lẽ ra ngươi không nên đối mặt với ta.”
“Ta thừa nhận, vừa rồi ngươi đã làm ta kinh ngạc. Đổ ước vừa rồi là ngươi thắng! Thật không nghĩ đến, ngoài kỹ năng Không Gian Cát Liệt, ngươi còn có một kỹ năng hạn chế cường đại khác mà ngay cả ta cũng không biết được. Bất quá, ta cũng không có nhìn lầm, kỹ năng của ngươi ít nhất cũng bao gồm ba loại thuộc tính là Phong, Không gian cùng Tà ác a…”
Chu Duy Thanh nói: “Trời cũng không còn sớm nữa. Tiền bối, một khi đổ ước của chúng ta đã chấm dứt, vãn bối còn phải trở về ngủ đây.” Lời nói vừa dứt, thân hình hắn đã chợt xoay theo hướng khác, đảo người phóng đi.
Không ai ngờ được, nhân ảnh chợt lóe, Minh Vũ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn. Lúc này, sắc mặt Minh Vũ trở nên cực kỳ khó coi, thở dài nói: “Không sai, Người trẻ tuổi! Ta thật sự đang muốn vứt đi tín nghĩa, phản bội lời hứa. Vì tương lai của bản giáo, dù có thất hứa đi nữa ta cam tâm tình nguyện chịu mọi hậu quả. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, hôm nay ta vẫn quyết tâm bắt ngươi gia nhập Thiên Tà Giáo. Ngươi thật sự rất vĩ đại, ngay cả bản thân ta còn kinh hãi. Ta tin rằng, nếu ngươi gia nhập bản giáo, trong tương lai gần, dưới sự dẫn dắt của ngươi sẽ đi lên càng mạnh mẽ.”
Hai mắt của Chu Duy Thanh đang nhìn Minh Vũ chợt kinh ngạc mở lớn hết cỡ. Hết thảy những điều đã xảy ra hắn không thể tưởng tượng nổi. Lấy tu vi Thượng vị Thiên Tông của Minh Vũ và địa vị của hắn trong giới Châu sư, đã đánh cuộc thua mình mà giờ này lại muốn phản ước.
Bội ước, nói thì rất dễ, nhưng từ miệng một Thượng vị Thiên Tông nói ra thì khó khăn thế nào? Giờ phút này, Chu Duy Thanh như đang rơi vào địa ngục. Minh Vũ đã phản lại lời hứa, đủ thấy hắn rất quyết tâm bắt mình phải gia nhập Thiên Tà Giáo.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện