Tại thời điểm hai cái kỹ năng Không Gian Cát Liệt và Ngân Hoàng Dực Trảm dung hợp cùng một chỗ, sẽ tạo thành kỹ năng mạnh nhất của Vương cấp Thiên thú Ngân Hoàng Thiên Nhĩ, Ngân Hoàng Cát Liệt Trảm.
Chu Duy Thanh thi triển Ngân Hoàng Cát Liệt Trảm dĩ nhiên không thể so sánh với Ngân Hoàng Thiên Nhĩ. Đối với Ngân Hoàng Thiên Nhĩ, một kích chính diện trúng mục tiêu là có thể làm Minh Vũ bị thương nặng. Nhưng, Song Tử Đại Lực Thần Chùy lại có tác dụng tăng phúc cho Ngân Hoàng Cát Liệt Trảm trên phạm vi lớn, không kể đến bản thân Thần Chùy đã tự có công hiệu tự tăng phúc gấp đôi.
Đơn thuần về mặt tăng phúc lực lượng, một kích này của Chu Duy Thanh đã đạt đến gấp mười lần bình thường. Sau khi hắn hấp thu khỏa Hắc Châu kia, lực lượng của Thiên Châu Sư bình thường đã không thể hắn so sánh với hắn được, huống chi lại được tăng phúc lên gấp mười. Thêm vào đó, kỹ năng Ngân Hoàng Cát Liệt Trảm kinh khủng này vốn đã có tác dụng phá Phong thuộc tính được phụ gia trên Song Tử Đại Lực Thần Chuy. Một kích này, dù cho Minh Vũ có là Thượng vị Thiên Tông đi nữa cũng bị dọa cho thất sắc.
Nếu Minh Vũ không dùng sai lực khi phát quyền thứ nhất, hắn sẽ có thể ngăn cản một kích này. Dù sao, thực lực giữa hai bên chên lệch quá xa. Nhưng thật tiếc cho hắn, Song Tử Đại Lực Thần Chùy lại hư hư thực thực, cực kỳ quỷ dị, nên hắn vẫn không làm gì được. Một quyền sai lầm của hắn đã tạo cơ hội cho Chu Duy Thanh áp sát người hắn. Giờ đây, né tránh chính là điều cực hạn hắn có thể làm được.
“Cha! Cẩn thận!” Minh Hoa hét lên một tiếng, hướng về tràng chiến đang diễn ra đánh tới.
Chu Duy Thanh căn bản cũng không thể hiện ra hành động gì chứng tỏ hắn đang muốn chạy trốn, bởi hắn biết rõ chỉ là phí công. Lực lượng cơ thể của hắn đã tiêu hao rất nghiêm trọng, ngay cả Tà Ma Biến đang thi triển cũng không thể duy trì. Trên người hắn, ma văn da hổ đang rút dần. Bởi vậy, có thể thấy được một kích vừa rồi hắn đã dốc vào biết bao nhiêu tâm lực.
Cảm giác mệt mỏi rã rời đang xâm nhập mãnh liệt vào trong đại não của Chu Duy Thanh. Hắn chỉ cảm thấy cơ thể của mình như bị rút đi hết sức lực. Toàn thân hắn mềm nhũn, co quắp ngã quỵ trên mặt đất, không còn một tia khí lực nào.
Đúng là vẫn không được! Thực lực giữa hai bên chênh lệch quá khổng lồ. Tại thời điểm Thần Chùy kích trúng người Minh Vũ, Chu Duy Thanh đã hiểu ra mình không thể giết chết hắn. Tám kiện Ngưng hình sáo trang cộng thêm Thiên lực mạnh mẽ đã tạo cho Minh Vũ một tầng phòng hộ cực mạnh, chặt chẽ không chút sơ hở.
Lúc này, trong lòng hắn là một nỗi bi ai. “Thật sự là không thể sao? Đây chính là sự chênh lệch về thực lực à? Chẳng lẽ mình không thể nào tránh khỏi việc gia nhập Thiên Tà Giáo?”
“Oành…”
Một tiếng nổ mạnh vang lên, một thân ảnh kim sắc hết sức chật vật từ mặt đất nhảy lên, đích thị là Minh Vũ. Bộ dáng của hắn giờ đây không còn thong dong như trước nữa. Một thân Thể Châu ngưng hình sáo trang khôi giáp vẫn mặc trên người, nhưng quang mang đã ảm đạm đi rất nhiều, nhất là hộ giáp trên vai phải đã hoàn toàn vỡ nát, lộ ra xương cốt trắng toát. Cánh tay phải của hắn mềm nhũn, rũ xuống bên người. Một chùy của Chu Duy Thanh mặc dù không thể lấy được tính mạng nhưng đã làm xương bả vai phải của hắn vỡ nát. Nếu không phải thực lực của song phương chênh lệch quá nhiều, cho dù chùy này không đập trúng đầu hắn, cũng đã phải làm cho Minh Vũ không gượng dậy được.
Sắc mặt của Minh Vũ đã khó coi đến cực điểm. Cửu Châu đối đầu Tam châu mà thương thế của hắn lại đến nông nỗi nghiêm trọng như thế. Chuyện này căn bản không có nằm trong sự tưởng tượng của hắn.
Tay trái Minh Vũ vung lên, một luồng lục quang nhu hòa mà đậm đặc đã tràn vào vết thương nơi vai phải. Thuộc tính Ý Châu của hắn chính là Sinh Mệnh cùng Tà Ác. Nhưng dù hắn vẫn được xem như là một Thiên Châu Sư có thuộc tính sinh mệnh ở đẳng cấp cao như thế, muốn khôi phục hoàn toàn thương thế nơi vai phải cũng là chuyện không thể được. Tại chỗ bị Song tử Đại Lực thần Chùy oanh kích, xương vai phải của hắn đã vỡ vụn thành mười mấy mảnh. Không phải chỉ trị liệu cho vết thương khép miệng là có thể chữa lành.
“Tiểu tử, ngươi xuất thủ cũng quá hiểm ác! Đã đánh vỡ xương vai phải của ta rồi! Nếu không phải ta nhanh chóng tránh thoát, sợ rằng phiền toái sẽ là cái đầu của ta a!” Minh Vũ lạnh lùng hướng về phía Chu Duy Thanh nói.
Nhìn thấy phụ thân bị thương nặng, ánh mắt Minh Hoa đỏ rực, nói: “Ta phải giết ngươi!”. Nói đoạn nàng hét lên một tiếng, vọt tới chỗ Chu Duy Thanh.
Nhưng nàng đã bị Minh Vũ ngăn lại. Minh Vũ tay trái kéo con gái về, mắt nhìn thấy Chu Duy Thanh toàn thân bủn rủn, nằm bẹp duới đất, uy phong tiêu tan, lộ ra vẻ mỏi mệt như sắp chết cũng không khỏi sửng sốt cười một tiếng.
“Ngươi cười cái gì?” Chu Duy Thanh hỏi bằng giọng đầy hồ nghi.
Minh Vũ vẫn cười nhẹ đáp: “Là ta quá mức khinh địch rồi. Vốn ta tưởng không cần dùng bất kỳ kỹ năng gì lẫn ngưng hình trang bị cũng có thể bắt giữ được ngươi. Không nghĩ được lại bị tên tiểu tử ngươi tính kế. Bị thương thì còn có thể trị liệu. Nhưng nếu bỏ lỡ thiên tài như ngươi, ta nhất định sẽ hối hận cả đời. Ta không tuân thủ ước định, ngươi đánh nát bả vai của ta, mọi chuyện coi như xóa bỏ! Ta cũng không so đo với ngươi nữa. Dù sao, chúng ta sẽ trở thành đồng bọn. Ngươi là người thông minh hẳn là sẽ hiểu được, ta không cần phải nhiều lời.”
Vai phải bị chấn nát, vốn là Minh Vũ đã cực kỳ giận dữ. Nhưng hắn là ai? Chính là cường giả đương thời! Nghĩ lại, tâm tình của hắn đã tốt trở lại. Chu Duy Thanh càng xuất sắc chẳng phải đối với Thiên Tà Giáo càng có lợi hay sao? Bất luận hắn có thiên phú kinh người, nhưng thực lực của hắn giờ vẫn còn thấp. Nếu như lúc trước mình toàn lực đối phó với hắn, hắn thậm chí sẽ không có cơ hội xuất thủ. Chỉ cần hắn chấp nhận tẩy lễ của thiên Tà Giáo, trở thành một phần tử, như vậy thương tích của mình có đáng là gì? Nói không chừng, dưới sự tiến cử của mình, hắn còn có thể trở thành Giáo chủ đời kế tiếp ấy chứ!
Hắn không chỉ nhìn trúng Chu Duy Thanh về tiềm lực mà còn về phương diện tâm kế của hắn. Không thể nghi ngờ chút nào, lấy thực lực của hắn mà có thể làm cho mình bị thương