“ Công chúa điên hạ, ngươi không thể đánh giá hắn chung chung như vậy được, bất luận thế nào hiện tại hắn vẫn là vị hôn phu của ngươi a!” Trong âm thanh của Thượng Quan Băng Nhi rõ ràng đã toát ra vài phần lãnh ý.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Đế Phù Nhã vừa nghe đến ba chữ vị hôn phu kia thì trong lòng đã khẩn trương, căn bản cũng không có chú ý đến thần thái của Thượng Quan Băng Nhi. Đây là ngay trước mặt Minh Hoa a! Vị muội muội duy nhất của Minh Dục tướng quân bạch mã hoàng tử trong nội tâm nàng. Thượng Quan Băng Nhi nói ra chuyện nàng có vị hôn phu, nàng có thể nào lại không vội.
“ Băng Nhi muội muội, ngươi cũng không nên loạn miệng nói người nào là vị hôn phu của hắn? Đây chẳng qua chỉ là phụ hoàng yêu cầu hôn nhân chính trị. Lần này ta đi ra ngoài cũng không có ý định trở về đế quốc nữa đâu. Ta muốn chống lại cuộc hôn nhân này, coi như gả cho chó mèo cũng không gả cho hắn.”
TRên mặt Thượng Quan Băng Nhi toát ra một tầng sương lạnh: “ Đế Phù Nhã, ngươi thật quá đáng. Tiểu Béo có cái gì không tốt? Thế nhưng ngươi lại đối với hắn như vậy?”
“ Có cái gì không tốt?...” Đế Phù Nhã cũng sửng sốt một chút, chính xác để nàng nói ra Chu Duy Thanh có cái gì không tốt thì nàng đúng thật là không thể nói ra, trong lúc nhất thời, chỉ có thể quật cường nói: “ Dù sao cũng chính là không tốt. Ta đã có người trong lòng, chưa nói đến trong mắt ta Chu Duy Thanh là kẻ vô dụng, cho dù hắn có là đệ nhất thiên tài thì ta cũng tuyệt đối không có bất kỳ ý nghĩ gì đối với hắn.”
Minh Hoa có chút không nhịn được, nói: “ Được rồi, được rồi, ngươi cũng không cần thiết đứng trước mắt ta tỏ vẻ chung thủy, vô dụng. Đại ca ta, ta là người hiểu rõ nhất, Nếu hắn đã quyết định chuyện gì liền không thay đổi. Hiện tại ta cũng có chút hiểu tại sao ca ca ta lại không cần ngươi, ngươi đúng thật không phải ngu ngốc bình thường. Ngay trước mặt bạn gái người ta, lại chê người ta không tốt. Thật không biết nên nói với cái gì với thứ não tàn như ngươi. Bất quá có một điểm ngươi nói không sai, Ta chưa từng thấy qua thiên tài nào có thể so sánh với hắn, ngay cả ca ca ta cũng không thể.”
Nói xong câu đó, Minh Hoa cầm lấy chồng bài thi quay đầu bước đi, nàng cũng không có tâm tình để ý đến đồ não tàn như Đế Nhã Phù.
Nghe lời nói của Minh HOa, Đế Phù Nhã hoàn toàn lâm vào ngốc trệ, nhìn Thượng Quan Băng Nhi sắc mặt lạnh như băng, tràn đầy bất khả tư nghị hỏi: “ Băng Nhi, ngươi… Thế nhưng ngươi lại thành bạn gái hắn? Điều này không phải là thật chứ?”
Thượng Quan Băng Nhi trầm giọng nói: “ Tại sao lại không thể? Ta ở chung một chỗ với Tiểu Béo đã mấy năm rồi. Đế Phù Nhã, ngươi không thích hắn không có nghĩa là không ai thích hắn. TRong mắt ngươi Tiểu Béo không thể chịu nổi, nhưng trong mắt ta hắn lại là nam nhân hiếm có. Ta cũng không nhiều lời với ngươi, ta đến phòng ăn chờ hắn.” vừa nói, nàng cũng đi ra ngoài.
“ Ta biết rồi.” Đế Phù Nhã phảng phất như chợt hiểu ra, “ Ngươi nhất định là bởi vì Chu đại nguyên soái sao?”
Thượng Quan Băng Nhi dừng cước bộ lại, xoay người nhìn về phía Đế Phù Nhã, lạnh lùng nói: “ Công chúa điện hạ, xin ngươi không nên vũ nhục ta, cũng không nên vũ nhục chính mình. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không còn là bằng hữu nữa. Đồng thời cũng hy vọng ngươi nhớ kỹ những lời hôm nay ngươi nói. Ta tuyệt sẽ không đem Tiểu Béo tặng cho ngươi.” Vốn là nàng vẫn có chút áy náy đối với Đế Phù Nhã, vị hôn thê chính thức của Chu Duy Thanh mà nói, nhưng hiên tại sau khi nàng nghe được những lời nói ấy, Thượng Quan Băng Nhi cũng đã không còn một chút cảm giác áy náy. Thậm chí nàng cảm thấy được, vấn đề giải trừ hay không gải trừ hôn ước cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, làm sao Chu Duy Thanh có thể đi thích một nữ nhân như vậy?
Tự nhiên Chu Duy Thanh không hề biết bên này xảy ra chuyện gì, hắn và Tiêu Thệ song vai đi ra khỏi phòng học, vừa đi theo Tiêu Thệ, vừa tự đáy lòng nói ra: “ Tiêu lão sư, chuyện ngày hôm qua thật sự cảm ơn ngài.”
Tiêu Thệ khẽ mỉm cười, nói: “ Ngươi tiểu tử này, tin tức thật đúng là linh thông nhỉ. Ngươi cũng không cần phải cảm ơn ta cái gì, đây đều là năng lực của ngươi. Nếu như ngươi không phải ưu tú như vậy, ta cũng sẽ không để ý đến ngươi, còn chưa nói đến bảo vệ cái gì.”
Chu Duy Thanh có chút ngạc nhiên nhìn Tiêu Thệ thản nhiên nói như vậy, hắn phát hiện, mình đối với vị lão sư này còn có chút hảo cảm.
“ Tiêu lão sư, ngài tìm ta có chuyện gì sao?” Chu Duy Thanh hỏi.
Tiêu Thệ cười haha, nói: “ Không phải ta muốn tìm ngươi, là Viện trưởng muốn gặp học viên thiên tài này.”
Nghe được hai chữ thiên tài này, lập tức Chu Duy Thanh nhớ đến cuộc kiểm tra mà ngay một chữ mình cũng không biết, liền đỏ mặt lên, nói: “ Ta thì thiên tài cái gì, sau này còn muốn Tiêu lão sư chiếu cố nhiều hơn.”
Tiêu Thệ nói: “ Ngươi còn không coi là thiên tài, vậy thì chắc không có ai là thiên tài. Dựa theo ngươi ghi danh trên bảng ghi chép, năm nay ngươi còn chưa đến mười bảy tuổi đã là Trung cấp Ngưng Hình Sư. Ngươi không chỉ là học viên Ngưng Hình Sư thứ nhất của học viện chúng ta, mà còn là một trong những vị Trung cấp Ngưng Hình Sư trẻ tuổi nhất mà ta biết. Một chút gia tộc nguồn gốc Ngưng Hình Sư, thời điểm đến tuổi như ngươi, đại đa số cũng chỉ là Sơ cấp Ngưng Hình Sư. Học viện rất chú ý đến tiềm lực của ngươi.”
Hai người vừa nói, dưới sự hướng dẫn của Tiêu Thệ đã đi lên lầu. Phòng làm việc của viện trưởng ở tầng năm Giáo Học lâu, cũng là tầng cao nhất.
Rất nhanh Tiêu Thệ mang Chu Duy Thanh đi lên tầng năm, khi lên đến đây, rõ ràng rất yên tĩnh. Đám người cao tầng học viện đều làm việc trên tầng này.
Tiêu Thệ mang theo Chu Duy Thanh đi dọc hành lang đến