- Ngươi định làm gì?
Thượng Quan Băng Nhi tức giận quát lớn, vừa nhổm người lên thì Chu Duy Thanh đã kéo nàng lại.
Hắn hấp háy con mắt nhìn Vân Ly, thản nhiên nghe Vân Ly lạnh lùng nói:
- Ngươi ở đây thu nhận tùy tùng là chuyện của ngươi, vốn ta chẳng muốn xen vào làm gì! Thế nhưng ngươi không nên vũ nhục hai chữ Thần Sư! Ngươi nói ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Đã đến hai mươi hay chưa? Mà dám ở đây ba hoa cái gì Ngưng Hình Sư trung cấp?
Chu Duy Thanh toét miệng cười:
- Ba hoa? Ngươi có thể chứng minh ta không phải là Ngưng Hình Sư trung cấp sao?
Vân Ly khinh bỉ hừ lạnh, xoay lưng bước đi, tựa hồ nói chuyện với một kẻ như Chu Duy Thanh là sự sỉ nhục to lớn đối với hắn.
Chu Duy Thanh ha ha cười, lớn tiếng nói với theo:
- Thì ra cũng là dạng to mồm phét lác, nói như rồng leo, làm như mèo mửa..!
Vân Ly đột nhiên quay ngoắt người lại, hàn quang trong mắt lóe lên, trên tay phải của hắn, lập tức xuất hiện bốn khỏa Thể châu Long Thạch Phỉ Thúy lững lờ giữa không trung. Thì ra hắn cũng có cùng thuộc tính như Thượng Quan Băng Nhi. Còn bên tay trái, là bốn khỏa Thiên châu Kim Lục Miêu Nhãn, không thèm che đậy, lao vụt ra.
- Thằng nhóc kia, ngươi vừa nói ai mèo mửa?
Chu Duy Thanh bĩu môi:
- Bộ ta nói ngươi sao? Mà xem ngươi, bất quá chỉ là một Ngưng Hình Sư cao cấp, đã bước chân ra ngoài lăn lộn mà lại không thuộc câu chân nhân bất lộ tướng hay sao? Khoe khoang cái nỗi gì!
Tay phải Vân Ly đưa phắt lên cao, tựa hồ đã muốn xuất thủ, nhưng như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn liền dừng lại, trong mắt dày đặc hàn ý.
- Đây là Trung Tâm Ngự Phẩm, không thể động thủ! Nếu không ngươi nhất định sẽ trả giá rất đắt cho lời nói vừa rồi. Có gan, thì theo ta ra ngoài!
Chu Duy Thanh lại cười ha ha:
- Thế nữa đấy? Nói không lại thì định giết người diệt khẩu? Buồn cười! Không phải ngươi là Ngưng Hình Sư sao? Có ngon thì dùng phương pháp riêng của Ngưng Hình Sư mà quyết đấu cùng ta một trận!?
Vân Ly nghe hắn nói thế, lạnh lùng trở lại, trầm giọng:
- Ngươi muốn quyết đấu như thế nào?
Chu Duy Thanh nói:
- Dám để ta ra điều kiện quyết đấu không? Nếu ta thua, không cần ngươi động thủ, ta sẽ tự vẫn tạ tội. Còn nếu ngươi thua, cả đời ngươi làm nô bộc cho ta. Ta dùng tính mạng của mình, đánh cược với sự tự do của ngươi. Thế nào? Ta chỉ là một Ngưng Hình Sư yếu đuối mà, phương pháp tỉ thí của ta hẳn sẽ không làm khó được ngươi đúng không? Đương nhiên, nếu ngươi không dám nhận lời, thì có thể cút trở về được rồi. Đừng có đứng trước mặt ta mà bày ra cái bộ dạng chó quẩn cắn đuôi nữa!
- Vân Ly lão đệ, ngươi bình tĩnh một chút, đừng có mắc mưu hắn!
Lão bản Chu Trường Khê của cửa hiệu Bảy mươi sáu đi tới bên người Vân Ly, thấp giọng nhắc nhở.
Vân Ly vung tay ngắt lời của y. Đối với năng lực của mình, hắn thật sự rất tin tưởng. Là một Ngưng Hình Sư cao cấp trẻ tuổi nhất thành Phỉ Lệ, từ lâu trong lòng hắn đã nảy sinh sự tự cao và kiêu ngạo đến vô cùng.
- Tốt..! Tốt..! Ta cược với ngươi. Chỉ cần là đề mục có liên quan đến chế tạo quyển trục Ngưng Hình, ta ngại gì mà không cược chứ?!
Vân Ly tuy ngùn ngụt lửa giận, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngu. Câu đầu tiên đã đưa ra giới hạn cho phương pháp quyết đấu là chế tạo quyển trục Ngưng Hình rồi. Bởi hắn nghĩ rằng, cho dù Chu Duy Thanh thật sự là một Ngưng Hình Sư trung cấp đi chăng nữa, cũng không có tư cách so sánh với hắn.
Chu Duy Thanh mỉm cười:
- Vậy cũng được! Ta đây cần gì phải lợi dụng ngươi. Ba trận phân thắng bại đủ chưa? Ta sẽ ra đề mục cho hai trận đầu tiên, trận cuối cùng, tùy ngươi! Các vị đứng đây có thấy như vậy là công bằng không? Nếu thấy được thì nhờ các vị đứng ra làm chứng dùm. Mặc dù ta tin rằng, với thân phận của đại sư Vân Ly, hẳn sẽ không nói rồi lại nuốt lời!
Vân Ly hừ lạnh:
- Ta đã đồng ý! Ngươi có thể ra đề mục được rồi. Để đến lúc đó, ngươi chết cũng không hối tiếc!
Chu Duy Thanh vừa định mở miệng thì Thượng Quan Băng Nhi vội vàng ngăn cản:
- Chu Béo! Sao ngươi lại lấy mạng ra đánh cuộc với hắn được chứ? Ngươi...
Chu Duy Thanh trầm mặt xuống:
- Nam nhân