Ninh Huyền Pháp của Phách Vương Cung vừa sử dụng, một tiếng nổ thật lớn chợt vang lên trên tấm thuẫn năm tầng tổ hợp của Lâm Thiên Ngao. Tấm chắn mạnh mẽ là vậy mà cũng không khỏi run lên một cái, quầng sáng màu vàng bao bọc bên ngoài lại càng trở nên đậm sắc hơn.
- Hảo tiễn!
Thốt lên hai chữ này không chỉ là Lâm Thiên Ngao, mà cả người áo đỏ nãy giờ vẫn thờ ơ kia.
Chỉ có người thật tinh tường mới có thể nhìn ra được điểm mạnh của Ninh Huyền Pháp. Lấy lực công kích của Chu Duy Thanh thêm vào Ninh Huyền Pháp của Phách Vương Cung, đã tạo nên lực công kích mạnh gần bằng một đòn toàn lực của Vân Ly lúc trước. Đây chính là chỗ cường đại của cung tên!
Ở phía sau Lâm Thiên Ngao, Vân Ly đã lặng lẽ động thân, y giống như một con Linh miêu, cổ tay vừa nhoáng lên đã thấy thanh vũ khí Ngưng Hình sắc nhọn kia xuất hiện. Thanh binh khí vừa run lên, một cái Song Trọng Không Gian Áp Xúc Pháo đã bắn thẳng tới sau lưng Lâm Thiên Ngao.
Tên của Chu Duy Thanh bắn ra không phải một mũi rồi dừng. Ngay sau mũi tên thứ nhất, một mũi tên thứ hai cực nhanh phóng ra, với khoảng cách ngắn ngủn mười mấy mét, cơ hồ đã tạo nên một đường liền lạc đâm thẳng vào Lâm Thiên Ngao.
Dưới tình huống hai mặt giáp kích này, Lâm Thiên Ngao không cách nào dịch chuyển tấm chắn đi mà lo lắng cho đằng sau. Bởi gã bây giờ đang lâm vào tình cảnh rất xấu, vừa không thể di chuyển, vừa chỉ được sử dụng một tay, khiến cho rất nhiều năng lực không làm sao phát huy. Không nghi ngờ gì nữa, trong mắt gã, uy hiếp từ phía Chu Duy Thanh đã vượt xa Vân Ly. Vì vậy, tấm thuẫn năm tầng tổ hợp Ngưng Hình tự nhiên là dùng để ngăn cản sự tiến công của Chu Duy Thanh.
Ngay sát na Vân Ly sắp công kích vào thân thể Lâm Thiên Ngao, một quầng sáng vàng đậm đột nhiên bùng lên từ trên người gã. Thân thể Lâm Thiên Ngao dưới sự bao bọc của quầng sáng này lại phát sinh biến hóa.
Một bộ giáp màu vàng đất trong khoảnh khắc đã trùm khắp toàn thân Lâm Thiên Ngao, thậm chí ngay cả tổ hợp trọng thuẫn trong tay gã cũng nhô ra một tầng nham thạch dầy cộm, một hơi thở nặng nề áp bách lan tràn khắp nơi.
Oanh một tiếng, Không Gian Áp Súc Pháo hung hăng đập vào khôi giáp màu vàng đất kia làm nham thạch văng tung tóe, bốc lên một đám bụi mù mịt. Thế nhưng cũng chỉ chấn vỡ một phần giáp mà thôi, Lâm Thiên Ngao vẫn không hề nhúc nhích chút nào.
- Nham Thạch Hóa Khải..!
Vân Ly thấp giọng kinh hô.
Nham Thạch Hóa Khải này cũng không phải là loại kỹ năng hóa đá da thịt lúc trước Mã Quần thi triển có thể so sánh. Hóa đá da thịt cùng lắm chỉ là Tứ Tinh, tu vi Tam châu trở lên là có thể dùng. Mà Nham Thạch Hóa Khải lại là cấp Cửu Tinh, là kĩ năng phòng ngự cường lực của Thổ hệ. Hơn nữa phải đạt tới tu vi Ngũ châu như Lâm Thiên Ngao mới đem toàn bộ kỹ năng tăng lên tới cấp năm, cùng với thân thể mạnh mẽ của hắn tạo nên lực phòng ngự siêu cường, quả thực từ chân đến đầu gã giống hệt như một tòa pháo đài.
Làm Vân Ly nhụt chí nhất chính là, y đã thấy được, bản thân Nham Thạch Hóa Khải uy lực cũng không mạnh như vậy, bởi y đã dùng tới hai kỹ năng dung hợp, cộng với vũ khí Ngưng Hình tiến hành công kích rồi. Nhưng mà Nham Thạch Hóa Khải này thông qua năm khỏa Ý châu từ tấm thuẫn tổ hợp Ngưng Hình kia mà thành. Cụ thể năm khỏa Ý châu trên tấm thuẫn tăng phúc bao nhiêu lần thì không biết, nhưng không nghi ngờ chút nào, so với lực lượng mà Vân Ly vừa áp súc, thật sự chênh lệch không chỉ gấp đôi.
Nói cách khác, cho dù lúc này Lâm Thiên Ngao mặc kệ phía sau lưng cho Vân Ly tùy tiện công kích, y cũng không thể nào đả thương được người ta.
Con mẹ nó! Người này thật sự là Thiên Châu Sư có tu vi Ngũ châu sao? Coi như cường giả cấp Thiên Tông cũng không khó ứng phó bằng gã a!
Vân Ly đình chỉ công kích, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn Lâm Thiên Ngao, đồng thời ngưng tụ lực lượng, đợi Chu Duy Thanh phát ra tín hiệu. Có y ở phía sau, ít nhất cũng làm cho Lâm Thiên Ngao thêm phần cố kỵ. Càng duy trì kỹ năng Nham Thạch Hóa Khải từ Ngũ châu trên tấm thuẫn tổ hợp Ngưng Hình lâu hơn, hẳn Thiên lực càng tiêu hao không nhỏ.
Tốc độ bắn của Phách Vương Cung trong tay Chu Duy Thanh mặc sức thể hiện! Căn bản không thấy hắn giương cung bắn tên ra làm sao, chỉ có thể nhìn tấm thuẫn trên tay Lâm Thiên Ngao liên tục lóe lên từng đạo ánh sáng chói mắt. Hơn nữa, loại công kích không gián đoạn này đối với Thiên lực của Chu Duy Thanh thật ra tiêu hao không lớn. Hắn chỉ cần duy trì Phách Vương Cung Ngưng Hình trong tay, còn lại kéo cung bắn tên toàn bộ đều dựa vào lực lượng. Đây cũng là ưu thế lớn nhất của Ninh Huyền Pháp. Lúc này, bởi vì không ngừng tiến hành vặn xoắn dây cung, khiến cho Phách Vương Cung liên tục xoay tròn, trông cũng giống như một tấm thuẫn vậy.
Lâm Thiên Ngao vừa ngăn cản Chu Duy Thanh công kích, vừa âm thầm than thở! Gã hiện tại càng lúc càng hi vọng mình thắng trận đánh cuộc này. Vốn mục tiêu của gã chỉ là Vân Ly, nhưng bây giờ lại phát hiện, tên thanh niên có tu vi Tam châu trước mắt này còn hấp dẫn hơn nhiều. Ở phương diện chế luyện quyển trục Ngưng Hình thì ngang tay với Vân Ly, mà lực chiến đấu không ngờ cũng mạnh đến thế. Gã mặc dù không thể hoàn toàn nhìn ra ảo diệu của Ninh Huyền Pháp, nhưng có thể cảm nhận đầy đủ sự đáng sợ từ lực công kích kia. Hơn nữa, tốc độ bắn của Chu Duy Thanh lại nhanh như vậy, nếu tiểu tử này có thể trở thành Truy Tùy Giả của mình, vậy một khi lên chiến trường, liền coi như gã đã sở hữu một vũ khí sát thương đại quy mô. Lực phòng ngự của gã tuy mạnh, nhưng lực công kích, nhất là công kích từ xa thật sư thiếu sót. Mà Chu Duy Thanh với tài bắn cung này, nói hắn lấy một địch trăm tuyệt không khoa trương. Đã thế, gã còn có thể thay hắn tiến hành phòng ngự, nhất định sẽ đem công kích của hắn phát huy toàn diện.
Ở trong đầu Lâm Thiên Ngao, lúc này