Nghe hắn giảng thuật xong, phản ứng lớn nhất chính là hai người Minh Hoa và Thượng Quan Băng Nhi, trong mắt Thượng Quan Băng Nhi liên tục lóe ra tia sáng kỳ dị, thân là Thiên Châu Sư nàng dĩ nhiên cũng biết có thể tham gia thịnh hội như vậy đối với mình có bao nhiêu chỗ tốt, mà Minh Hoa lại lộ vẻ mặt kinh ngạc.
"Viện trưởng thế nhưng để cho ngươi đại biểu học viện đi tham gia Thiên Châu Đại Tái?"
Chu Duy Thanh lặng lẽ nói: "Có chỗ nào không ổn sao?"
Minh Hoa lắc đầu, nói: "Bình thường thì vinh dự này đều dành cho học viên năm thứ tư sắp tốt nghiệp, không nghĩ tới lần này lại tiện nghi cho ngươi và Thượng Quan Băng Nhi. Ngươi nói không sai, đây quả thật là một chuyện tốt. Ở trên Thiên Châu Đại Tái, các ngươi có thể chiến đấu ở chung một chỗ với những thanh niên Thiên Châu Sư cao cấp nhất. Đối với việc gia tăng kinh nghiệm chiến đấu của các ngươi và mở rộng tầm mắt có tác dụng rất lớn."
Chu Duy Thanh tò mò hỏi: "Nói như vậy, Minh Hoa lão sư đã từng tham dự qua?"
Minh Hoa khẽ nắm tay lại, nói: "Từng đi một lần, ta chính là đại biểu học viện. Các ngươi yên tâm đi đi, phương diện bài vở và bài tập, chờ sau khi các ngươi trở về lại học bù cũng được."
Chu Duy Thanh nhìn qua Minh Hoa, đáy mắt toát ra mấy phần nghi hoặc, tâm tình Minh Hoa hôm nay rõ ràng bình thản hơn rất nhiều, tựa hồ đối với mình không còn có địch ý mạnh mẽ như trước nữa rồi, mặc dù hắn không biết đây là tại sao, nhưng tóm lại cứ là chuyện tốt.
Chu Duy Thanh chuyển hướng nhìn sang đám bạn học, nói: "Lần này ra đi, ta đoán chừng phải hơn một tháng. Có điều các ngươi cứ yên tâm, ta đã xem qua tư liệu của các ngươi. Tất cả Thể Châu Sư đều có đủ hàng để tiến hành ngưng hình. Còn có ba ngày nữa ta mới rời đi, trong ba ngày này ta sẽ tận lực chuẩn bị một phần Ngưng Hình quyển trục cho các ngươi. Dù sao thì muốn sử dụng toàn bộ quyển trục cũng phải qua vài tháng. Trước khi ta trở về hẳn là đủ dùng rồi.
Hơn nữa, học viện có phái tới một gã trợ giáo cho chúng ta, là người ta tiến cử, hắn là sư huynh của ta, đồng thời cũng là một gã cao cấp Ngưng Hình Sư, những quyển trục mà ta chưa kịp hoàn thành hắn sẽ trợ giúp đầy đủ cho các ngươi. Ta nhắc lại câu nói kia, tu luyện thiên lực mới là trọng yếu nhất, ngưng hình, thác ấn mặc dù phiền toái, nhưng cuối cùng cũng có cơ hội, thậm chí còn có cơ hội đạt được ngưng hình sáo trang nữa, nhưng độ mạnh yếu của thiên lực, phải dựa vào chính các ngươi nỗ lực mới được."
Mã Quần cười hắc hắc, đi theo đằng sau hô lên: "Lão Đại, ngươi yên tâm mà đi. Chúng ta không có nóng nảy đâu. Ta khẳng định sẽ ở đây chờ ngươi trở về làm một bộ sáo trang cho ta. Lão Đại, lúc đầu đã nói làm cho ta bộ sáu kiện đó nha!"
Chu Duy Thanh cười mắng: "Ngươi cũng quá tham hả, có bản lãnh ngươi ở trong học viện này tu luyện bốn năm đạt tới bảy châu, ta liền chuẩn bị cho ngươi một bộ sáo trang sáu kiện."
Mã Quần lộ ra vẻ mặt vô lại, nói: "Ai nói tốt nghiệp rồi thì không thể đi theo ngươi lăn lộn chứ? Chẳng lẽ ta không thể làm Truy Tùy Giả cho ngươi sao? Ta rất tin tưởng đi theo lão Đại ngươi nhất định được nhậu sướng ăn ngon. Ta chỉ có yêu cầu duy nhất chính là, nếu có mỹ nữ lão đại cấp cho huynh đệ một người một em là được!"
Nghe hắn nói lời này, học viên cả lớp không khỏi cười to một tràng. Ở trong tiếng cười còn có không ít ánh mắt xảy ra biến hóa. Ít nhất Mã Quần nói một câu không sai, đi theo Chu lão đại tuyệt đối là một cơ hội không tệ. Chỉ có điều cái thân phận Truy Tùy Giả này ai cũng có thể làm được sao?
Mã Quần mấy ngày qua đã hiểu rõ rồi, vốn phần kiêu ngạo ở trong lòng trước kia đứng trước mặt Chu Duy Thanh đã dần dần biến mất. Cũng không phải nói hắn bội phục Chu Duy Thanh đến cỡ nào, mà là hắn cảm thấy ở chung một chỗ với Chu Duy Thanh đối với mình chỉ có trăm lợi mà không có một hại. Ngưng hình, thác ấn đừng nói làm gì, còn thêm được hai chữ thống khoái nữa.
Chu Duy Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Ngưng hình, thác ấn những thứ này còn dễ nói. Mỹ nữ thì ta không thể xen vào, chuyện này là phải nhìn bản lãnh của các ngươi rồi.
Tán gái là phải dựa vào tự thân mị lực, thí dụ như lớp trưởng của chúng ta trẻ tuổi anh tuấn đệ nhất, đẹp trai vô song trên trời dưới đất đều hiếm thấy, đã có bản lãnh như thế không phải đoạt mỹ nữ dễ như trở bàn tay, sao? Hắc hắc."
Thượng Quan Băng Nhi ngồi ở trên bàn nhìn Chu Duy Thanh, nàng cũng không có lên tiếng, vào lúc này chung quy nên để cho nam nhân của mình mặt mũi. Có điều nàng âm thầm quyết định, nguyên bản cuộc sống hưởng phúc sau này của hắn nên kéo dài ra một chút rồi.
Chu Duy Thanh nếu như biết bởi vì chính mình nhất thời thống khoái ngoài miệng mà làm cho thời gian hưởng phúc của mình trong tương lại bị kéo dài thêm một đoạn, chỉ sợ rằng không cần người khác động thủ, tự hắn cũng muốn quất méo mồm mình đi ấy chứ.
"Tốt lắm, Chu Duy Thanh đã trở lại, chúng ta bắt đầu học thôi." Minh Hoa nhìn Chu Duy Thanh phất tay một cái, ý bảo hắn trở lại chỗ ngồi, lúc này mới bắt đầu chương trình học ngày hôm nay.
Chu Duy Thanh vừa ngồi trở lại vị trí của mình đã trực tiếp gục ở trên bàn, bất kể Minh Hoa nói cái gì một chữ hắn cũng không nghe lọt. Không tới một phút đồng hồ tên này đã ngủ mất tiêu.
Ngày hôm qua một đêm không ngủ, hắn đã sớm mệt nhọc lắm rồi. Hơn nữa, vừa nghĩ tới ba ngày sau phải rời đi, buổi tối còn phải đẩy nhanh tốc độ chế luyện Ngưng Hình quyển trục, tự nhiên hắn phải bồi bổ cảm giác tinh thần cho tốt mới được. Vì vậy, tên này công khai lựa chọn phương án … ngủ luôn trên giờ học.
Bởi vì Chu Duy Thanh ngồi ở phía sau, vì vậy vừa mới bắt đầu Minh Hoa còn không có phát hiện hắn ngủ gục, cho đến khi nghe được tiếng ngáy từ phía sau vang lên, sắc mặt Minh Hoa lúc này mới trở nên khó nhìn.
Minh Hoa nhìn về phía Thượng Quan Băng Nhi, Thượng Quan Băng Nhi cũng rất bất đắc dĩ nói: "Hắn ngày hôm qua đã một đêm không ngủ, thân thể gánh không được nữa."
Minh Hoa mặt mày đỏ ửng, gượng cười thấp giọng nói: "Cần phải tiết chế một ít..."
Thượng Quan Băng Nhi nghe vậy thì sửng sốt một lát, phát hiện thần sắc các bạn học ở chung quanh cũng trở nên hơi hơi cổ quái, rồi mới hiểu được ý nghĩa câu này, nhất thời nụ cười đỏ rực tận mang tai, nói: "Lão sư, ngươi nói gì đó! Chúng ta không có…mà, ngày hôm qua hắn đi trung tâm Ngự Phẩm mua tài liệu chế luyện quyển trục gặp một vài chuyện. Cho nên mới ngủ không ngon."
Việc Thượng Quan Băng Nhi xấu hổ trả lời, Chu Duy Thanh không hề hay biết, hắn vừa ngủ vừa ngáy tới tận buổi trưa tan lớp, mới bị Thượng Quan Băng Nhi gọi một tiếng: "Ăn cơm~!", lúc này mới từ mơ hồ tỉnh lại.
Buổi sáng ngủ xong, đến xế chiều lại ngủ tiếp, đối với loại hành vi này của Chu Duy Thanh, Minh Hoa cũng chỉ nhắc nhở hắn một câu xế chiều là khóa học của lão sư khác, ngủ không nên ngáy. Mà các bạn học lại rất tự nhiên che chở cho hắn, Mã Quần thân cao thể tráng đổi lại vị trí, ngồi ở phía trước Chu Duy Thanh, dùng cái thân thể hùng tráng kia làm bức tường ngăn cản tầm mắt.
Chu Duy Thanh tỉnh lại lần nữa đã là xế chiều khi chuông tan học vang lên. Duỗi thẳng cái lưng mỏi mệt, vẻ mặt hắn khá thỏa mãn và sảng khoái, lát sau mới cùng Thượng Quan Băng Nhi ra khỏi phòng học.
"Mã Quần, Khấu Duệ, các ngươi xuống đây." Đứng ở cửa phòng học, Chu Duy Thanh gọi một tiếng.
Mã Quần và Khấu Duệ đi tới trước mặt hắn.
Chu Duy Thanh nói: "Như vậy đi, bắt đầu từ hôm nay các ngươi và những bạn học khác ở trong túc xá của chúng ta chen chúc với nhau một bữa, dọn cái túc xá cho ta. Mấy ngày tới viện trưởng để cho ta ở lại trong học viện, ta sẽ hết sức chế luyện mấy phần Ngưng Hình quyển trục cho các bạn học, cần phải có không gian an tĩnh.