Thiên Châu Biến

Tử Thần cung (4)


trước sau


Mắt thấy Thượng Quan Băng Nhi nhìn mình ngẩn người, Chu Duy Thanh xáp lại gần, cười hắc hắc, nói: "Ta biết ta rất ưu tú, nhưng ngươi cũng không nên nhìn chằm chằm ta như vậy, ta cảm thấy có đôi chút ngượng ngùng a."
Thượng Quan Băng Nhi tỉnh ngộ, khuôn mặt đỏ lên, bay lên đá vào mông Chu Duy Thanh một phát, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chu Tiểu Bàn, ta thực sự muốn đánh ngươi từ rất lâu rồi !!"
Chu Duy Thanh liền ý thức được, phen này có lẽ mình toi thật rồi, lập tức trưng ra vẻ mặt hoảng sợ né tránh, thế nhưng Thượng Quan Băng Nhi sao có thể mắc mưu hắn lần nữa đây? Thân mình như ảo ảnh mang theo nồng đậm hỏa khí cuồn cuộn cuốn đến.
"Không nên a a. . ."
Mười phút đồng hồ sau. Chu Tiểu Bàn của chúng ta nằm co ro trên mặt đất như một con tôm luộc, toàn thân rét run, không ngừng rên rỉ , bộ dạng muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, cảm giác như có thể tắt thở bất cứ lúc nào vậy.

Thượng Quan Băng Nhi im lặng nhìn hắn, nàng thật ra không đánh hắn bao nhiêu , nhưng người này khả năng giả bộ đáng thương thật sự là quá cao minh, biết rõ ràng hắn là giả vờ, thế nhưng nàng cũng có chút không nỡ ra tay tiếp.
"Phì.." một tiếng, Thượng Quan Băng Nhi nhịn không được mỉm cười: "Đừng có giả bộ nữa, nhanh đứng lên cho ta , hôm nay bỏ qua cho ngươi."
Trước một khắc vẫn còn tựa như sắp chết, Chu Duy Thanh vừa nghe thấy lời này, quay một vòng trên đất, liền sinh long hoạt hổ (khỏe mạnh như rồng như hổ) nhảy cẫng lên, mặc dù trên mặt cũng có mấy chỗ máu ứ đọng, nhưng toàn thân nhìn qua có thể nói là tinh thần sáng láng (không có vấn đề gì). Từ nhỏ đến lớn, bị đánh quá nhiều, năng lực đối phó với đánh đập của hắn không phải người bình thường có thể so sánh được. Lần trước lúc gặp phải Đế Phù Nhã ở hồ băng tuyền, nếu như không phải là hắn không tin Đế Phù Nhã dám thật sự dùng Ý châu năng lực công kích hắn, hắn cũng không phải dễ ăn đòn như vậy. Cho nên, hiện tại bất luận chuyện gì, hắn cũng cẩn thận gấp đôi, chuyện bị Đế Phù Nhã công kích đã làm cho hắn hiểu được, ở trên thế giới này không có chuyện gì là không thể.
Thượng Quan Băng Nhi trừng mắt liếc hắn một cái, "Ai bảo ngươi đem cây Tử Thần cung kia kéo gãy ? Ngươi có biết một cây cung tốt như vậy đáng giá bao nhiêu không? Tiêu Sắt cũng đã đáp ứng nếu thua ngươi, ngươi giữ lấy mà dùng là được mà." Sinh ra trong gia đình nghèo khổ nên rất tiết kiệm, nhìn cây Tử Thần cung gãy rời trên mặt đất, nàng tiếc đứt cả ruột.
Chu Duy Thanh rung đùi đắc ý nói: "Ta chính là không cần cung của hắn, ta sợ làm ô uế tay ta. Tên tiểu tử mặt trắng này ta vừa nhìn đã biết ngay không phải là thứ tốt đẹp gì. Nếu là cung của ngươi đưa cho ta dùng, ta nhất định sẽ cẩn thận giữ gìn. Mỗi ngày chỉ cần hít mùi thơm ngươi lưu lại bên trên, cũng là sảng khoái gấp trăm lần a!"
Thượng Quan Băng Nhi bóp bóp nắm tay, "Ngươi ăn đòn chưa no có phải hay không?"
Chu Duy Thanh tức khắc co rụt thân thể về phía sau, trợn to mắt nhìn nàng, nói: "Ngươi không phải mới vừa nói hôm nay không đánh ta nữa mà? Ngươi nếu thật sự muốn đánh nhau, vậy thì tới đây đi."
Thượng Quan Băng Nhi càng ngày càng cảm giác thực sự là hết cách với hắn, trình độ đáng khinh của người này thực không thể dùng lẽ thường để phán đoán .

"Ít nói nhảm. Nếu ngươi đã cùng Thể châu Ý châu câu thông. Vậy Ý châu của ngươi là các loại thuộc tính nào?"
Vừa nhắc tới Thiên Châu sư tu luyện, Chu Duy Thanh liền đứng đắn vài phần, nói: "Sau khi Thiên lực cùng Ý châu của ta câu thông nhau, trước mắt sẽ thấy vài loại ánh sáng màu khác nhau, ta đem tinh thần tập trung ở loại màu sắc nào, thân thể sẽ xuất hiện biến hóa tương ứng. Tổng cộng là năm loại màu sắc, ta đại khái phán đoán một chút, hẳn là: màu

xanh Phong hệ, màu lam Lôi hệ, màu đen Hắc Ám hệ, màu bạc Không Gian Hệ. Còn có một loại là màu xám tro, ta chỉ cần đem ý niệm tập trung vào đó, lập tức sẽ có cảm giác như muốn giết người vậy, mà tiêu hao Thiên lực cũng cực kì nhanh chóng, rất là quái dị. Ta tạm thời định danh cho nó gọi là Tà Ác thuộc tính." Hắn cũng không có nói ra một loại thuộc tính cuối cùng, cũng không phải là hắn không tin Thượng Quan Băng Nhi, mà là bởi vì hắn có thể xác định, Thượng Quan Băng Nhi cũng không biết cái loại thuộc tính này là cái gì.
Nghe xong lời của hắn, Thượng Quan Băng Nhi ánh mắt rõ ràng co rút lại một chút, trong lòng thầm nghĩ: “Thật sự không hiểu tại sao nhiều thuộc tính tốt như vậy lại xuất hiện ở trên người hắn. Hơn nữa, ta còn bởi vì hắn mà. . .”
Lắc lắc đầu, Thượng Quan Băng Nhi cố hết sức không để cho mình suy nghĩ đến chuyện đêm hôm đó, ánh mắt nhìn về phía Chu Duy Thanh lúc sau đã trở nên có chút quái dị.
"Đi theo ta." Vừa nói, nàng khoát trên lưng Tử Thần cung, mang theo hai túi tên đi ra ngoài.
Chu Duy Thanh đi theo Thượng Quan Băng Nhi đi ra khỏi quân trướng, theo sau nàng ra ngoài, rất nhanh, hai người đã rời khỏi doanh địa. Thượng Quan Băng Nhi quay đầu nhìn hắn một cái, nói: "Dùng Phong hệ lực lượng."
"Dùng như thế nào?" Chu Duy Thanh mờ mịt hỏi.
Thượng Quan Băng Nhi nói: "Đem ý niệm tập trung ở trong bộ phận ánh sáng màu xanh mà ngươi có."

Chu Duy Thanh dừng bước lại, trước thả bổn mạng châu ra, sau đó lại đem Thiên lực chậm rãi thúc dục vào Ý châu, nhất thời, luân bàn thuộc tính một lần nữa hiện ra trước mắt, tinh thần tập trung đến khu vực màu xanh. Sau đó, hắn chỉ cảm giác thấy thân mình chợt nhẹ bẫng, tựa hồ như có một cổ khí lưu xoay chung quanh thân thể của hắn, nhẹ nhàng phiêu phiêu thoải mái nói không ra lời. Trong số mấy loại thuộc tính Ý châu của hắn, Phong Hệ đúng là loại tiêu hao Thiên lực nhỏ nhất. Trong khi hắn thúc dục Ý châu, đồng thời cũng mở ra tứ đại Tử huyệt khí gia tốc, tăng nhanh hấp thu Thiên Địa nguyên lực bổ sung lại Thiên lực tiêu hao.
Thượng Quan Băng Nhi rất kiên nhẫn đợi Chu Duy Thanh sử dụng Ý châu, cả quá trình ước chừng hai phút, mắt thấy Chu Duy Thanh trên người đã có một tầng nhàn nhạt thanh quang, nàng lúc này mới cất bước, trên người thanh quang lóe sáng, giống như ngày trước, sử dụng phong lực, mang theo Chu Duy Thanh nhanh chóng đi về phía trước.
Đây là lần đầu tiên Chu Duy Thanh đem Ý châu năng lực ra sử dụng, hắn chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng phiêu đãng như không có trọng lực, mũi chân chỉ cần ấn nhẹ trên mặt đất, tự nhiên sẽ phóng về phía trước ba, bốn thước, chẳng những tốc độ nhanh hơn thông thường gấp mấy lần, mà lại còn không tốn sức chút nào.
“Khó trách nhiều người muốn trở thành Ngự Châu sư như vậy, Ngự Châu sư năng lực quả nhiên rất thần kỳ!” Chu Duy Thanh tò mò cảm thụ điểm tốt được Phong Hệ năng lực mang tới, trong lòng than thở. Bất quá, hắn cũng nhìn thấy được chênh lệch giữa hắn và Thượng Quan Băng Nhi, người ta lúc sử dụng Phong Hệ năng lực trong nháy mắt đã hoàn thành, căn bản không cần quá trình chuẩn bị giống như mình.
Một lát sau, hai người cũng đã rời xa quân doanh hơn mười dặm, đến vùng ngoại thành của Thiên Cung thành, chui vào bên trong Tinh Thần sâm lâm.
"Băng Nhi, ngươi không phải là muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?" Chu Duy Thanh vừa đi theo Thượng Quan Băng Nhi, vừa cười hắc hắc hỏi.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện