Long thạch phỉ thúy tiễn hình thái Vô Thanh Truy Tung Tiễn lại lần nữa hóa thành Thể châu xoay quanh cổ tay Thượng Quan Băng Nhi. Mà lúc này, Chu Duy Thanh, đứng ngây ngốc ở đó hít vào một ngụm khí lạnh. Hắn tuy rằng vẫn biết Ngự châu sư rất lợi hại, nhưng cũng không nghĩ tới lại có thể bá đạo đến mức đó. Hoàn hảo là ngày đó Thượng Quan Băng nhi vẫn còn kiềm chế được xúc động, nếu không thì …
Thi triển ra Vô Thanh Truy Tung Tiễn, Thượng Quan Băng Nhi cũng không có tỏ ra đắc ý, ngược lại còn có chút buồn bã than thở: “Bây giờ ngươi đã biết có tăng cường và không có tăng cường bản mạng châu khác biệt lớn đến thế nào rồi chứ. Muốn có được Thể châu ngưng hình gì, nhất định phải mua được ngưng hình quyển trục tương ứng. Mà giá của ngưng hình quyển trục lại lên đến con số thiên văn (rất đắt), hơn nữa tỷ lệ ngưng hình thành công rất thấp. Đối với một tiểu quốc gia giống như Thiên Cung đế quốc chúng ta, ngoại trừ hoàng thất, căn bản không có một ai có thể duy trì tiêu phí như vậy, cũng chính vì lẽ đó, cho nên Ngự châu sư của đế quốc chúng ta số lượng mới ít đến thảm thương, hơn nữa tuyệt đại đa số cũng không thể đem toàn bộ bản mạng châu của mình tăng cường. Ta sở dĩ lựa chọn cung tiễn thủ, cũng chính là bởi vì dưới tình huống không thể tiến hành Thể châu ngưng hình, Ý châu thác ấn, cung tiễn thủ là ngành có thể sử ra tối đa tác dụng của bản mạng châu. ”
Vừa nói xong, Thượng Quan Băng Nhi lại lấy ra Tử Thần cung, chẳng qua, lần này xuất hiện ở trên dây cung là một mũi tiễn bình thường, Tử Thần cung căng lên như trăng tròn, ở trên cổ tay trái hai khỏa đế vương Bích Tỉ Ý châu hào quang nở rộ, hồng quang nháy mắt dung nhập vào trong Tử Thần cung và mũi tiễn. Một âm thanh thanh thúy vang lên, mũi tiễn mang theo hồng quang phá không mà đi, một gốc cây tinh thần thụ ở bên ngoài năm mươi thước liền bị bắn thủng một lỗ.
“Hiệu quả của Thể châu tăng phúc có thể làm tốc độ lên cung bắn tên của ta nhanh hơn hẳn so với các cung tiễn thủ bình thường, Ý châu phong thuộc tính tăng phúc lại gia tăng tốc độ tên bay cùng với tính xuyên thấu, hai cái tăng phúc cùng tác dụng, uy lực không chỉ đơn giản là một cộng một bằng hai. Lựa chọn chức nghiệp cung tiễn thủ này cũng chính bởi vì nó có thể đồng thời tận dụng hết Ý châu, Thể châu năng lực của ta. ”
Chu Duy Thanh gật đầu, nói “Vậy còn Ý châu thác ấn là cái gì? ”
Thượng Quan Băng Nhi nói tiếp: “Nếu nói Thể châu ngưng hình mang đến cho chúng ta là vũ khí, thì Ý châu thác ấn mang đến cho chúng ta chính là kỹ năng. Ngươi xem. ”
Nâng tay trái lên, một khỏa Ý châu Bích Tỉ đế lặng lẽ dung nhập vào trong bàn tay nàng, nhất thời, thanh quang nồng đậm ở bên trong bàn tay trái Thượng Quan Băng Nhi toát ra, chỉ thấy đầu ngón tay nàng khẽ phất, ba đạo phong nhận hình lưỡi liềm đường kính gần một mã (DG :hình như = 0,914m) phiêu phù trước mặt, ngay sau đó, phong nhận đó bắt đầu quay chung quanh thân thể nàng và Chu Duy Thanh rồi từ từ bay lên. Tiếng rít chói tai tưởng như không khí bị cắt nát ra làm Chu Duy Thanh kinh tâm động phách.
“Đây là Ý châu thác ấn kỹ năng đầu tiên của ta, Phong Chi Nhận (DG :Lưỡi dao của gió – tên kĩ năng nên mình để nguyên). Dùng trong cận chiến, phạm vi công kích trong vòng ba mươi thước. Nói như vậy, Thể châu ngưng hình vũ khí cùng Ý châu thác ấn kỹ năng của ta, có thể phối hợp tốt với nhau, công thủ cân bằng, xa gần đều có. Như vậy có thể đem thực lực lớn nhất của Thiên châu sư mà sử ra hết. Ý châu sư và Thể châu sư bình thường tuy rằng cũng có thể thác ấn hoặc ngưng hình, nhưng cùng một kỹ năng hoặc ngưng hình, dưới tay Thiên châu sư chúng ta và trong tay bọn họ, uy lực hoàn toàn khác nhau. Ví dụ như Phong Chi Nhận này của ta, nếu